Chương trước
Chương sau
Tiêu Sùng đi tới trong sân, nhìn khói hiệu cùng tiếng vó sắt rõ rành rành ở nơi xa, cau mày nói: “Ai vậy?”

Tiêu Sắt khoanh tay trong áo, cũng đi ra. “Tiếng vó sắt này, khắp Bắc Ly chỉ có một nhà.”

“Hắn trở lại rồi!”

“Các vị tổng quản!” Lê Trường Thanh đẩy cửa ra, thấy Tiêu Sùng và Tiêu Sắt, kinh ngạc một hồi: “Hai vị hoàng tử cũng ở đây, mời các vị mau mau tới Bình Thanh điện họp bàn!”

Tiêu Sùng hỏi: “Bên ngoài có chuyỆn gì vậy?”

Lê Trường Thanh lau mồ hôi trên trán: “Không có nhiều thời gian để kể, trung quân phản bội! Diệp Khiếu Ưng dẫn theo Tiêu Lăng Trần và thiên quân vạn mã, bây giờ đang ở ngoài Thiên Khải thành!”

“Tiêu Lăng Trần? Hắn còn sống à?” Tiêu Sùng hạ giọng nói. Lan NguyỆt Hầu phủ.

Lão quản gia đứng đó, vẻ mặt đầy bất an, hắn gãi lỗ tai: “Đã lâu không nghe âm thanh như vậy. Là tiếng vó sắt, thật muốn trở lại chiến trường.”

“Đúng vậy, theo ta vào cung thôi.” Lan NguyỆt Hầu mỉm cười giơ ống tay áo. “Hầu gia có còn sống trở về được không?” Quản gia nhăn nhó hỏi.

“Bản hầu cũng không biết, chắc là không.” Lan NguyỆt Hầu cười nói.

Quản gia lắc đầu một cái: “Thật bất an.”

Lan NguyỆt Hầu ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Tiêu Sắt, ngươi đừng có lừa ta đấy.” Cách Thiên Khải thành hai trăm dặm.

Binh sĩ dùng thiết giáp che mặt, nâng trường thương sáng bóng, cưỡi ngựa Dạ Bắc tốt nhất chậm rãi tiến tới.

Bọn họ là đội quân có trang bị hoàn hảo nhất trong Bắc Ly, ngựa là loại nhanh nhất,thương là loại sắc nhọn nhất, nỏ là thứ tàn nhẫn nhất, quân giáp cũng là cứng rắn nhất. Ngay cả Song Đao Diệp Tự Doanh cũng không cách nào sánh được với họ.

Khuyết điểm duy nhất là, chiến lực của bọn họ rất giống nhau.

Nhưng cũng có một ưu điểm, bọn họ chú trọng vinh dự hơn bất cứ chiến sĩ

nào. Năm xưa Lang Gia Vương, Trục Quốc đại tướng quân Lôi Mộng Sát, Kim Giáp tướng quân Diệp Khiếu Ưng, đều mở đường trở thành danh tướng từ chỗ họ.

Đứng ngoài tam quân, tồn tại chỉ vì canh giữ hoàng thành, Vương Ly thiên quân.

Trong lúc hai vạn ky binh mặc thiết giáp hành quân lại có một bộ áo lục bắt mắt. Cô thúc ngựa đi đầu Vương Ly thiên quân, quay lại nhìn theo hướng Thiên Khải thành: “Mọi người bình an nhé!”

Bên ngoài Thiên Khải thành.

Tiêu Lăng Trần dừng ngựa, nhìn tòa thành trong truyền thuyết, cười nói:

“Thiên Khải thành từng là quân thành, dễ thủ khó công. Chúng ta mất mấy ngày thì đánh vào được?”

Diệp Khiếu Ưng cười một tiếng: “Cho dù là Lang Gia quân chúng ta cũng phải mất ba đến bốn ngày.”

Đám người Tiêu Sắt, Tiêu Sùng đã chạy tới Bình Thanh điện theo lỆnh.

Cấm quân và Hổ Bí lang đã chờ sắn. Bọn họ đều là tinh nhuỆ trong tinh nhuỆ, nhưng không cản nổi thiên quân vạn mã của Diệp Khiếu Ưng.

“Lê thống lĩnh, bây giờ ngươi có kế sách gì không?” Tiêu Sùng hỏi.

Lê Trường Thanh đã lo tới mức sứt đầu mẻ trán: “Ta vẫn chưa có manh mối, mọi chuyỆn diễn ra quá đột ngột.”

Tiêu Sùng cau mày suy nghĩ một chút: “Kế sách bây giờ của chúng ta nên là tử thủ. Tuy bọn họ nhiều người nhưng Thiên Khải thành rất khó đánh hạ, chúng ta có thể thủ một ngày. Bây giờ chúng ta đưa thư cho Vương Ly thiên quân, đến lúc đó thiên quân chạy tới, chúng ta hợp lực chống lại, đợi hai quân khác tới hộ giá!”

Lê Trường Thanh gật đầu: “Nên như vậy, nên như vậy.” Sau đó kéo một tên cấm quên bên cạnh: “Ngươi mau đi đưa thư!”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên đột nhiên xoay người: “Cẩn Ngôn!”

Nhưng nơi này nào có bóng dáng Cẩn Ngôn, ngay khi rời khỏi phủ đỆ của Cẩn Ngọc thì vị tổng quản chưởng ấn láu cá gian xảo nhất trong Ngũ Đại Tổng Quản đã âm thầm chạy trốn.

Tiêu Sắt thở dài: “E rằng không giữ nổi cửa thành một ngày rồi.” “Cẩn Uy!” Đại tổng quản Cẩn Tuyên nổi giận quát: “Đi ngăn hắn lại!” Cẩn Uy công công cúi đầu, lập tức ra ngoài.

Cẩn Ngôn công công chạy rất nhanh, trong tay áo của hắn có cất một cuộn sách. Đương nhiên không phải cuộn sách Long Phong vô cùng quan trọng kia, trên đó không chỉ có một cái tên mà là hơn bốn mươi cái tên của các quan chức lớn lớn nhỏ nhỏ trong Thiên Khải thành. Bọn họ âm thầm tham dự lần phản loạn này.

Cẩn Ngôn công công là người có quan hỆ rộng rãi nhất trong triều, mấy năm nay hắn đã tự bố trí tấm lưới của riêng mình.

Trên cửa Thiên Khải thành, đô thống uống một ngụm rượu rồi cao giọng nói: “Mở cửa thành!’

“Mở cửa thành?” Giáo úy thủ thành sợ hết hồn hết vía. “Đúng, mở cửa thành.” Đô thống lặp lại lần nữa.

“Không được mở.” Phó đô thống đi lên nhìn đô thống, mặt đầy tức giận:

“Đô thống đại nhân, ngài điên rồi à? Quân đội bên dưới rõ ràng tới nổi loạn, ngài muốn mở cửa thành là muốn nộp mạng của chúng ta à?”

Đô thống vứt bình rượu xuống đất chỉ đại quân dưới thành: “Hiện giờ

dưới thành có hai mươi vạn đại quân. Thiên Khải thành chúng ta có bao nhiêu binh lính? Đánh với bọn họ mới là nộp mạng.”

“Tòng quân vỆ quốc, binh sĩ chúng ta há lại vì kẻ địch mạnh mẽ mà tùy tiện đầu hàng?” Phó đô thống cả giận nói: “Lời này của đô thống không khác gì phản loạn! Đáng chém!”

Đô thống và phó đô thống cùng rút kiếm, nhưng còn chưa vung lên, đầu của phó đô thống đã rơi xuống đất.

Mọi người kinh ngạc quay sang, chỉ thấy Cẩn Uy công công cắm thanh kiếm nhuốm máu về vỏ. Cẩn Ngôn công công mập mạp tới ngay sau đó, hắn cười nói: “Không ngờ tốc độ của ngươi vẫn nhanh hơn ta một bước.”

Cẩn Uy công công không buồn để ý tới hắn, cao giọng nói: “Mở cửa thành!” “Mở cửa thành!” Cẩn Ngôn công công cũng quát lên.

Hai vị tổng quản đích thân ra mặt lên tiếng, lại thêm phó đô thống chết thảm trên tường thành, đô thống đại nhân cũng đã hạ lỆnh, cuối cùng binh sĩ thủ thành đành chậm rãi gật đầu.

“Cuối cùng cũng tới.” Cẩn Ngôn công công cười nói.

Cẩn Uy công công thần sắc trịnh trọng: “Rốt cuộc có chỗ nào không đúng?” Cẩn Ngôn công công không hiểu: “Có gì không đúng.”

“Ta và ngươi đều không giết chết Cẩn Ngôn, như vậy ai giết hắn? Trong Thiên Khải thành này, liệu có phải còn một thế lực mà chúng ta không nhận ra không?” Cẩn Uy công công hỏi.

Dưới Thiên Khải thành.

Tiêu Lăng Trần ngáp một cái: “Đúng là kém xa tưởng tượng của ta, còn tưởng sẽ có một trận đánh công thành oanh oanh liệt liệt cơ chứ? Đây là cửa Thiên Khải thành khó công phá nhất ư?”

Diệp Khiếu Ưng cau mày: “Hai vạn đại quân ép thẳng Thiên Khải nhưng cuối cùng kẻ ngăn cản chúng ta chỉ là chút binh sĩ thủ thành. Cấm quân đâu? Vương Ly thiên quân đâu, Thiên Cơ nỗ đội đâu? Cho dù Lê Trường Thanh không phải tướng tài nhưng cũng không phải tên ngốc. Thế này là sao?”

Tiêu Lăng Trần quay đầu lại nói: “Ngươi sợ trong đó có bẫy?”

“Đã từng có chuyỆn như vậy, mở to cửa thành chờ quân địch vào thành rồi chém thủ lĩnh để ép lui binh. Trong một trận tử chiến không chút hy vọng thì đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.” Diệp Khiếu Ưng chậm rãi nói:

“Không loại trừ trường hợp họ định làm vậy.”

“Thế nhưng cưa thành đã mở, chẳng lẽ chúng ta lại sợ đầu sợ đuôi?” Tiêu Lăng Trần đột nhiên vung roi ngựa phóng về phía cửa thành: “Giết chết thủ lĩnh? Bản vương đang ở đây, đầu cũng đang trên cổ, muốn lấy thì đến đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.