Chương trước
Chương sau
Người áo đen đột nhiên giơ tay lên. Rồi ấn mạnh xuống.

Khoảnh khắc đó, Lôi Vô Kiệt có một loại ảo giác, dường như ngay khi hắn giơ tay lên, trên không trung đã có ảo ảnh chưởng ấn khổng lồ.

“Đại Như Lai ấn!” Lan NguyỆt Hầu quát khẽ một tiếng.

Lôi Vô Kiệt đối mặt với người áo đen, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác rất quen thuộc, hắn khẽ cau mày nhưng không kịp suy nghĩ tiếp.

Một chưởng đánh xuống, che phủ bầu trời.

Lan NguyỆt Hầu, Lôi Vô Kiệt, Cẩn Ngọc công công, Cẩn Uy công công đồng thời bị đánh lui. Người áo đen xoay nhẹ một vòng trên không trung, một chân giẫm xuống đạp nát mái hiên, trực tiếp rơi vào trong phòng.

Mộc Xuân Phong thấy vậy vội vàng xuất kiếm đâm tới, kiếm thế như nước thủy triều, như ngàn ngọn núi rung chuyển.

Người áo đen giơ tay phải ra, chặn trường kiếm lại. Kiếm thế lập tức tiêu tán.

Mộc Xuân Phong ra sức đẩy về phía trước, thế nhưng thanh Động Thiên Sơn như dính lấy tay người áo đen, không cách nào tiến thêm một tấc.

“Sư phụ!” Mộc Xuân Phong lập tức hiểu được tình hình. “Chạy đi!” Hoa Cẩm ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm: “Xong rồi.”

Tiêu Cảnh Hà quát khẽ một tiếng: “Giết ả.”

Người áo đen vung tay phải, Động Thiên Sơn bị đánh văng lên vách tường, thân hình hắn hơi động, đã lướt tới trước mặt Hoa Cẩm.

Một quyền vung tới.

Mộc Xuân Phong giậm mũi châm, định ngăn trước mặt Hoa Cẩm.

Hắn là tam công tử của gia tộc giàu nhất Thanh Châu, cũng là người có khả

năng thừa kế nhất, thân phận tôn quý không thua gì hoàng tử. Nhưng thời khắc này, vì sư phụ, hắn định hy sinh tính mạng mình.

Một bộ áo đỏ kịp thời ngăn trước mặt hắn, Lôi Vô Kiệt vung quyền đánh về phía người áo đen.

Đại La Hán Vô Địch Phục Ma thần thông.

Từng quyền nối tiếp nhau, đánh một mạch bảy quyền.

Người mặc áo đen đỡ bảy quyền, vành nón bay lên, để lộ đôi mắt đầy tà khí. “Ngươi.” Lôi Vô Kiệt cả kinh, khóe miệng chảy máu tươi.

Ánh mắt người áo đen như có gợn sóng nhưng bước chân không hề ngừng lại, xuất chưởng đánh lui Lôi Vô Kiệt.

Hoa Cẩm vung tay, một tấm vải trắng được trải ra, bên trên xếp đầy châm bạc. Cô hất tay một cái, hàng châm bạc không bắn về phía người áo đen mà rơi vào người mình.

Người áo đen đã hạ xuống trước mặt cô, xuất chưởng đánh văng cô ra ngoài. "Hoa Cẩm!"

“Sư phụ!” Lôi Vô Kiệt và Mộc Xuân Phong cùng gầm lên.

Hoa Cẩm va thẳng vào vách tường rồi ngã xuống đất. Hai vị Cẩn Uy, Cẩn Ngọc công công và Lan NguyỆt Hầu cũng chạy tới phòng lúc này, ngăn trước mặt Hoa Cẩm.

Tiêu Cảnh Hà hô khẽ một tiếng: “Ả chết chắc rồi, giết Tiêu Sùng đi.” Người áo đen quay đầu lại nhìn lên giường, Tiêu Sùng vẫn chưa tỉnh lại. Ánh mắt hắn đã được chữa khỏi nhưng còn chưa kịp nhìn thế gian này.

Người áo đen giậm mũi chân, lao tới bên cạnh Tiêu Sùng, chưởng phải vung lên. Mắt thấy Tiêu Sùng sắp mất mạng dưới chưởng Nhưng có một luồng kiếm khí vô cùng bá đạo ngăn hắn lại.

Giang hồ đồn đại, Nộ Kiếm Tiên giao chiến chỉ có ba kiếm, Nộ Bạt kiếm, Nộ Trảm kiếm, Nộ Thu kiếm.

Thế nhưng thời khắc này Nộ Kiếm Tiên xuất liền mười kiếm, mỗi kiếm đều nhắm thẳng vào chỗ yếu của người áo đen.

Đám người Lan NguyỆt Hầu ở bên cạnh tuy muốn tiến tới trợ giúp, nhưng dưới kiếm thế mãnh liệt đó của Nộ Kiếm Tiên rất có thể sẽ lan tới người khác. Tuy vậy, người áo đen chỉ phất tay đón đỡ, chỉ hai ống tay áo đã hóa giải kiếm thế của Nộ Kiếm Tiên thành vô hình.

Cẩn Ngọc công công khẽ cau mày: “Là Vô Pháp Vô Tướng công.”

Một Nộ Kiếm Tiên, hai vị tổng quản, truyền nhân Cuồng Đao Lan NguyỆt Hầu cùng với Lôi Vô Kiệt bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Tiêu Cảnh Hà tính toán một chút, đột nhiên hạ giọng quát lớn: “Đi.”

Người áo đen chợt thu ống tay áo, ôm theo Tiêu Cảnh Hà, xoay người lao ra ngoài.

Cửa sau Bạch Vương phủ.

Tiêu Sắt và Tiêu Vũ đều lặng lẽ chờ đợi.

Sau tiếng hú của Tiêu Vũ, ai cũng cảm nhận được bầu không khí trong Bạch Vương phủ đã thay đổi. Vài luồng sát khí kinh người lướt qua, khiến cả hai người bọn họ không khỏi lo lắng. Lòng bàn tay Tư Không Thiên Lạc đã đầy những mồ hôi, cô nắm trường thương thở hổn hển một hồi mới khôi phục được tâm tình.

Sau vài tiếng hô hấp, bên trên lại có động tĩnh. Người áo đen mang theo Tiêu Cảnh Hà lao xuống, hạ xuống bên cạnh xe ngựa của Tiêu Vũ. Lôi Vô Kiệt cũng cầm kiếm chạy tới ngay sau đó.

“Sao rồi?” Tiêu Sắt hỏi.

Lôi Vô Kiệt lắc đầu: “Bạch Vương điện hạ không vấn đề gì, nhưng Hoa Cẩm bị thương, tình hình hiện tại rất nguy hiểm.”

Tiêu Sắt cau mày nhìn về phía Tiêu Vũ: “Ngươi đã làm một chuyỆn rất đáng sợ.”

Tiêu Vũ cười nói: “Cả đêm nay ta chỉ ở đây nói chuyỆn phiếm với lục ca, ta có làm gì đâu? Có điều... kết quả vụ đánh cược này không giống như trong tưởng tượng của ta. Đôi mắt của Tiêu Sùng đã khỏi nhưng Hoa Cẩm chẳng được bình an vô sự.Ngươi không thắng nhưng ta cũng chẳng thua. Xem ra Tuyết Lạc sơn trang chẳng có duyên với ta rồi.”

Tiêu Sắt im lặng không nói gì, Lôi Vô Kiệt không nhịn được hạ giọng nói: “Tiêu Sắt, người áo đen này.”

Tiêu Sắt cũng đang nhìn chằm chằm vào người áo đen kia, cau mày nói: “Ta biết ngươi định nói gì, ta cũng nghĩ như ngươi.”

“Xem ra tối nay chỉ đến đây được thôi, Chúng ta đi đây.” Tiêu Vũ âm u nói: “Chúng ta đi.”

Tiêu Sắt đột nhiên lắc đầu: “Không, ngươi không thể đi.”

“Hả? Ngươi ngăn được ta?” Tiêu Vũ nhướn mày, Tô Xương Hà bên cạnh đột nhiên giang hai tay.

“Ít nhất.” Tiêu Sùng giơ một ngón tay chỉ về phía người áo đen: “Hắn không thể đi.”

“Thế thì đến đây mà cản.” Tiêu Vũ cả giận nói.

Tiêu Sùng đột nhiên tung người nhảy lên. Tô Xương Hà cũng lao từ trong xe ngựa ra. Lôi Vô Kiệt rút kiếm, Tư Không Thiên Lạc vung thương. Hai người vội vàng tiến tới đón đỡ, chặn Tô Xương Hà lại. Bước chân của Tiêu Sắt như sao rơi, ép thẳng về phía người áo đen, nhưng người áo đen lại dễ

dàng tránh được.

Khinh công của Tiêu Sắt là Thừa Phong Đạp Vân bộ, có khinh công nào nhanh được hơn hắn?

Trừ phi người này có thể tự tại như ý, tới lui như gió. “Như Ý thông.” Tiêu Sắt hạ giọng nói.

Người áo đen vẫn đứng yên tại chỗ, im lặng không nói gì.

Tiêu Sắt xoay người nhìn về phía Tiêu Vũ: “Từ giờ trở đi, ngươi là kẻ địch của ta.”

Tiêu Vũ kinh ngạc, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ trước đây không phải à?”

“Cho tới trước giờ phút này, ta vẫn coi ngươi như huynh đỆ, cho dù phải phân định thắng thua nhưng vẫn lưu lại một phần tình cảm. Nhưng bây giờ, ngươi là kẻ địch của ta. Đã là kẻ địch, thì phải giết chết.” Tiêu Sắt lui về. “Lôi Vô Kiệt, Thiên Lạc!”

Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc cùng thu vũ khí lui lại.

Tiêu Vũ phất tay, người áo đen lập tức tung người đi khỏi. Tô Xương Hà và Tiêu Cảnh Hà cũng nhảy vào xe ngựa. Tiêu Vũ nhìn Tiêu Sắt: “Vậy ta chờ ngươi tới giết ta.” Nói xong, xe ngựa chậm rãi quay đầu đi khỏi.

Lôi Vô Kiệt vội vàng hỏi: "Có phải là hắn không?" “Không sai, là Vô Tâm.” Tiêu Sắt gật đầu.

Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Hòa thượng này còn xảo quyỆt hơn ngươi, sao hắn lại rơi vào tay Xích Vương? Mà sao hắn không nhận ra chúng ta? Hơn nữa võ công của hắn bây giờ còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.