Khâm Thiên giám.
Phi Hiên và Tử Đồng đuổi theo bươm bướm trong vườn, bọn họ vốn là trẻ con, đuổi bướm ngắt hoa cũng là chuyỆn thường, nhưng con bướm mà họ đuổi lại bất đồng.
Đó là một con bướm giấy.
Hai người nhìn như đang đuổi theo bươm bướm nhưng thực chất là so đấu Đại Long Tượng Lực của bản thân. Từ nhỏ họ đã được các trưởng bối coi là thiên phú dị bẩm, đây là lần đầu cảm nhận được kỳ phùng địch thủ trong bạn cùng lứa tuổi. Có điều hai đứa trẻ cũng có cảm giác tâm đầu ý hợp, sau mấy hôm ở cạnh nhau đã thành bạn thân.
“Xem ra Đạo môn vẫn có thể hưng thịnh được mấy trăm năm.” Tạ Tuyên ngồi trong gian các, nhìn cảnh tượng trong sân, không nhịn được cảm thán nói.
Tề Thiên Trần mỉm cười: “Mấy năm nay Đạo thịnh Phật suy, thêm vài năm nữa là Phật hưng Đạo yếu, cũng là thời thế cả thôi.”
“Thời gian qua Đạo gia có một Đạo Kiếm Tiên, Thiên Khải lại có đại quôc sư trấn thủ. Núi Thanh Thành ở nơi dân dã, Khâm Thiên giám trong triều, thanh thế không thể ước lượng. Còn Phật môn, thời gian vừa qua sau khi Vong Ưu đại sư viên tịch, ta chỉ thấy một hòa thượng tài hoa kinh thiên.”
Tạ Tuyên cau mày nói: “Hắn nói sẽ tới Thiên Khải thành, thế nhưng nếu
hắn tới, tên của hắn đã truyền khắp Thiên Khải thành rồi. Với tính cách của hắn, đến chỗ nào cũng khuấy động phong vân.”
Sắc mặt Tề Thiên Trần hơi đổi: “Đúng là ta đã gặp hòa thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-ca-hanh/3719868/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.