Chương trước
Chương sau
Thái An điện.

Minh Đức Đế ngủ liền mấy ngày, rốt cuộc cũng mở mắt tỉnh dậy. Đại tổng quản Cẩn Tuyên thấy vậy vội vàng đi tới: “BỆ hạ.”

Minh Đức Đế hắng giọng một cái, nhìn trong điện một lượt rồi hỏi nhỏ: “Thần y Hoa Cẩm không có ở đây à?”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên vội vàng đáp: “Sáng sớm hôm nay Hoa Cẩm đã tới đây kiểm tra. Bây giờ cô ấy đang ở chỗ Bạch Vương điện hạ, buổi tối sẽ

về đây chữa cho bỆ hạ.”

“Sùng Nhi à?” Minh Đức Đế gật đầu một cái: “Y thuật của thần y Hoa Cẩm hết sức cao siêu, có lẽ sẽ chữa được mắt cho nó. Còn ta, e rằng không chữa khỏi được rồi.”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên cả kinh: “Sao bỆ hạ lại nói những lời này?”

Minh Đức Đế lắc đầu một cái: “Mỗi người đều là một khúc củi, cháy hết cũng là kết thúc. Đốt lửa từ tro bụi, trồng hoa trên đá, chẳng qua chỉ là mộng tưởng hão huyền của phàm nhân mà thôi. Cẩn Tuyên, ngươi ở bên ta từ nhỏ, tới nay đã mấy chục năm, không ai hiểu rõ ta hơn ngươi. Ngươi nói xem, trong số những hoàng tử này, ai là người thích hợp nhất để ngồi lên ngôi đại bảo?”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên vội vàng quỳ sụp xuống đất: “Cẩn Tuyên không dám nói bừa!”

“Chẳng qua là trò chuyỆn chút thôi mà. Trẫm bảo ngươi nói, ngươi cứ nói đi.” Minh Đức Đế thở dài: “Nếu ngươi cũng không dám nói chuyỆn này với trẫm. Vậy trẫm thật sự cô đơn rồi.”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Cẩn Tuyên cho rằng lục hoàng tử là người tài hoa tuyỆt thế nhất, hơn xa các vị

hoàng tử khác.”

“Sở Hà ư? Toàn bộ thiên hạ đều cho rằng trẫm sẽ lập nó làm người kế vị.

Nhưng tuy nó là con trai ta nhưng lại được người kia dạy dỗ. Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết ư? Cẩn Tuyên, ngươi không nói thật với trẫm.” Minh Đức Đế thở dài. “Mỗi đế vương đều căm ghét chia bè kết phái, thế

nhưng có đế vương nào mà không thông qua bè phái nhận được ngôi báu kia chứ?”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: “Vậy trong lòng bỆ hạ nghĩ sao?”

Minh Đức Đế nghe vậy, thần sắc lập tức thay đổi, mặt mày vốn ủ dột đột nhiên bừng sáng. Hắn nhìn Cẩn Tuyên, trầm giọng hỏi: “Ngươi hỏi trẫm suy nghĩ trong lòng trẫm ư?”

Toàn bộ đại điện yên tĩnh không một tiếng động.

Thống lĩnh cấm quân Lê Trường Thanh đứng cách đó không xa sau lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đại tổng quản Cẩn Tuyên bầu bạn với quân vương đã vài chục năm, cho nên hắn bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cúi đầu nói: “Cẩn Tuyên nào dám suy đoán thánh ý, chỉ có điều thần thấy bỆ hạ có lòng lập người kế vị cho nên không nhịn được nhiều lời hỏi một câu. Xin bỆ hạ thứ tội.”

“Suy nghĩ trong lòng trẫm.” Minh Đức Đế chậm rãi nói. “Năm xưa ta đạt được ngôi báu ra sao, phụ hoàng ta đạt được ngôi báu ra sao.”

Năm xưa Minh Đức Đế giết thẳng tới Thái An điện, cuối cùng mới đạt được ngôi vị hoàng đế.

Còn phụ thân của hắn, đóng đinh ca ca của mình trên tường thành. “Trường Thanh!” Minh Đức Đế đột nhiên gọi.

“BỆ hạ.” Lê Trường Thanh lau mồ hôi lạnh, vội vàng đi tới.

“Tới báo cho Lan NguyỆt, bảo hắn tới Bạch Vương phủ.” Minh Đức Đế nói.

Lê Trường Thanh vội đáp: “Hầu gia đã tới đó từ trước rồi. Ngài ấy nói nếu bỆ hạ hỏi, cứ nói ngài ấy đã ở đó.”

Minh Đức Đế kinh ngạc, cười khổ: “Xem ra Thiên Khải thành đã không còn là Thiên Khải thành năm xưa nữa rồi.”

Bạch Vương phủ.

Mộc Xuân Phong thở hổn hển, cầm kiếm ngăn trước người Hoa Cẩm: “Sư phụ, còn bao lâu nữa?”

Hoa Cẩm không ngẩng đầu lên: “Một nén nhang.” “Được.” Mộc Xuân Phong gật đầu.

Bên kia, quạt xếp trong ta Tiêu Cảnh Hà đã nát bấy. Hắn rút một thanh trường kiếm ở bên cạnh ra, oán hận mắng: “Thật không ngờ, tới cuối cùng còn giấu một kẻ như vậy.”

Mộc Xuân Phong cau mày: “Từ xưa tới nay ta hành sự luôn quang minh lỗi lạc, làm sao lại nói chữ giấu? Thanh kiếm bên hông ta vốn là hạng sáu trên kiếm phổ, Động Thiên Sơn, bản thân ngươi không nhận ra còn trách ai?”

Tiêu Cảnh Hà lùi lại một bước, ném một mũi tên lửa trong tay áo lên trời. Chỉ thấy mũi tên xuyên thủng mái hiên, bay lên không trung, lập tức nổ thành một đóa pháo hoa tuyỆt mỹ.

Bên ngoài Bạch Vương phủ.

Cuồng đao của Lan NguyỆt Hầu đã áp đảo hoàn toàn Tạ Cựu Thành. Quần áo của Tạ Cựu Thành đã nát bấy, trên người đầy những vết đao. Hắn thở

hổn hển, ngay lúc tiếng pháo nổ vang lên, hắn lập tức xoay người bỏ chạy. Quản gia hỏi: “Hầu gia, có đuổi không?”

Lan NguyỆt Hầu lắc đầu: “Không đuổi.” Còn bên trong phủ.

Tô Mộ Vũ vẫn chưa mở dù, Thật Bát kiếm trận còn chưa kết thành.

Phù triện trên thanh Uyên Nhãn của Cẩn Uy công công cũng chưa được tháo bỏ.

Bọn họ không định tử chiến.

Mộ Vũ Mặc mở cây dù độc, xoay một vòng đầy mỹ lỆ rồi hạ xuống bên cạnh Tô Mộ Vũ: “Thế nào rồi?”

“Trong ba đỆ tử chết trên lầu có hai người là của Tô gia. Đáng lẽ bọn họ không mạnh như vậy.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

Mộ Vũ Mặc gật đầu: “Một người khác là của Mộ gia, ta cũng phát hiện.” “Có vấn đề.” Tô Mộ Vũ ngẩng đầu, nhìn đóa pháo hoa nở trên không trung.

Còn Lôi Vô Kiệt phát hiện, hành động của sát thủ Ám Hà trước mặt đã không nhanh nhẹn như lúc đầu, thậm chí trong hốc mắt đã bắt đầu rỉ máu.

“Đó là cắn trả.” Nhan Chiến Thiên thu hồi trọng kiếm rồi đột nhiên quát lớn. Như sấm động giữa đêm đen, khiến toàn bộ Bạch Vương phủ cũng như đang rung chuyển.

Ba sát thủ Ám Hà lập tức thất khiếu chảy máu, ngã từ trên mái hiên xuống. “Mang họ đi.” Tô Mộ Vũ tung người nhảy lên, cùng Mộ Vũ Mặc lao về phía trước.

Cửa sau Bạch Vương phủ.

Tiêu Sắt lặng lẽ tính toán thời gian rồi quay sang Tiêu Vũ nói: “E rằng ngươi thua rồi.”

Nụ cười trên mặt Tiêu Vũ từ từ thu lại, hắn hạ giọng nói: “Vì sao mãi vẫn không có động tĩnh.”

Như đáp lại lời hắn, pháo hoa nổ tung giữa bầu trời.

Tô Xương Hà trầm giọng nói: “Điện hạ, không còn kịp nữa rồi.”

Tiêu Vũ sắc mặt âm trầm, hạ giọng mắng một câu ‘rác rưởi’ rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời hú một tiếng.

Sau tiếng hú kia, bóng người áo đen vẫn đứng yên trên mái hiên một hồi lâu không nhúc nhích đột nhiên hành động.

Nhan Chiến Thiên chợt nâng kiếm xoay người: “Đây chắc là sát chiêu cuối cùng của bọn chúng, ngăn hắn lại!”

Lời còn chưa dứt, Phá Quân kiếm đã chém tới trước mặt người áo đen. Lại bị người áo đen xuất chưởng ngăn cản.

Khoảng cách gần như vậy, cuối cùng Nhan Chiến Thiên cũng thấy rõ mặt mũi của người này. Hắn kinh hãi nói: “Là ngươi!”

Người áo đen không nói một lời, lại xuất chưởng đánh tới. Nộ Kiếm Tiên trên Quan TuyỆt bảng lập tức bị đánh lui.

Một chưởng này, có thể che trời.

Lôi Vô Kiệt xuất chiêu ngay lúc này, người chưa tới Tâm kiếm đã tới trước, nhắm thẳng về phía người áo đen.

Một thanh Cuồng đao âm u lạnh lẽo như vầng trăng chém thẳng xuống đầu, gương mặt anh tuấn của Lan NguyỆt Hầu tràn ngập sát ý.

Phù triện trên thân Uyên Nhãn kiếm như bay lên không. Cẩn Uy công công gầm lên một tiếng, cầm kiêm ngăn trước mặt người áo đen.

Cẩn Ngọc công công sau khi hít thở một lúc lâu lại mở mắt, xuất chưởng đánh về phía người áo đen.

Ai chống đỡ được một đòn hợp lực của nhiều cao thủ hàng đầu như vậy? Bách Lý Đông Quân?

Lạc Thanh Dương?

Dù sao cũng không phải người áo đen đang đứng đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.