“Kiếm pháp hay lắm.” Diệp Đỉnh Chi nhìn mặt nạ ác quỷ dữ tợn kia.
Diệp Đỉnh Chi chỉ nói bốn chữ này, thậm chí không buồn nhấc ống tay áo
lên, nhưng trong bốn chữ kiếm pháp hay lắm’ lại ẩn giấu một luồng kiếm
khí sắc bén. ‘Cạch’ một tiếng, trên tấm mặt nạ xuất hiện một vết nứt, sau đó
hai nửa mặt nạ rơi xuống đất, để lộ một gương mặt tuấn tú, tuổi tác không
chênh lệch mấy so với Diệp Đỉnh Chi.
“Võ công của Diệp tông chủ thật cao cường.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn vết
chưởng màu đen trên ngực.
“Ngươi cho rằng ngươi tìm được cơ hội tốt nhất.” Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt
nói: “Nhưng đối mặt với ta, ngươi không có cơ hội.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không, từ đầu đến cuối ta vẫn luôn biết, cơ hội chưa
từng xuất hiện.” Tô Mộ Vũ đột nhiên rút thanh trường kiếm trên vai Diệp
Đỉnh Chi ra, máu tươi đổ ra trên vai Diệp Đỉnh Chi. Tô Mộ Vũ cảm thấy trước
ngực đau nhói, giơ kiếm lên nhưng không còn sức chém xuống.
Lại có một người nhảy lên phía sau hắn, rút trường kiếm ra, kiếm khí gầm
thét như kỵ binh đạp tan băng nguyên, kiếm quang lạnh lẽo như rơi vào địa
ngục vô biên.
“Thiết Mã Băng Hà!” Diệp Đỉnh Chi quát khẽ.
Tô Mộ Vũ phun một ngụm máu tươi về phía Diệp Đỉnh Chi.
Diệp Đỉnh Chi xuất kiếm chém xuống, không phải chém vào Diệp Đỉnh Chi
mà chém vào ngụm máu tươi kia.
Máu tươi lập tức ngưng đọng thành băng, mũi băng nhọn hoắt! Trăm năm trước, vị Thi Kiếm Tiên kia có thể mở miệng phun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997623/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.