Bên ngoài Hàn Sơn tự, trong căn đình cách đó không xa.
Bách Lý Đông Quân nghe tiếng nổ phía xa, thần sắc bắt đầu bất an. Y lúc thì
đứng lên lúc thì ngồi xuống, miệng thì lẩm bẩm: “Rốt cuộc có gì không
đúng, có gì không đúng!”
Nguyệt Dao nắm lấy tay y: “Yên tâm! Bọn Dịch Văn Quân đã đi rồi, mọi
chuyện sẽ ổn thôi.”
“Không được, ta vẫn phải đi!” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Cơ Nhược Phong nhíu mày, chạm nhẹ lên thanh trường côn của mình,
nhưng cuối cùng vẫn chậm mất một chớp mắt. Hai chữ ‘phải đi’ còn chưa
nói xong, Bách Lý Đông Quân đã lao thẳng từ trong đình ra, chạy về phía
Hàn Sơn tự.
Nguyệt Dao thở dài, nói với Cơ Nhược Phong: “Cơ đường chủ, Đông Quân
là người như vậy, chàng ấy làm việc, chưa từng hối hận.”
Cơ Nhược Phong gật nhẹ đầu: “Thôi vậy.”
Nguyệt Dao vung ống tay áo, cũng rảo bước đi theo.
Lý Tố Vương nhìn bóng dáng bọn họ rời khỏi, hạ giọng nói: “Ngươi cảm
thấy Diệp Đỉnh Chi có sống được không?”
“Ta chỉ biết bất luận Diệp Đỉnh Chi sống hay chết, hắn cũng không có tư
cách tới Nam Quyết. Căn nhà tranh mà bọn họ ao ước, cuối cùng chỉ là một
giấc mộng.” Cơ Nhược Phong ngẩng đầu nhìn lên trời: “Câu chuyện này,
vốn là bi kịch.”
Dưới Hàn Sơn tự.
Diệp Đỉnh Chi gảy nhẹ thanh kiếm trong tay: “Nếu các ngươi giết ta thì tốt,
ta đã chẳng cần lựa chọn.”
Tô Mộ Vũ chậm rãi nói: “Ta cảm thấy từ lâu rồi Diệp tông chủ đã không còn
lựa chọn nào khác.”
“Ồ?” Diệp Đỉnh Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997624/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.