Trong một căn miếu nhỏ hoang vắng ở hoàng thành.
Nam tử đeo mặt nạ ác quỷ màu đỏ lấy ra một thanh trường côn, gõ nhẹ ba
cái lên đầu tượng Phật Di Lặc nho nhỏ.
Cốc, cốc, cốc.
Nam tử lùi lại ba bước.
Phật Di Lạc cười tủm tỉm xoay người, để lộ một cái hố to.
Nam tử thu trường côn, nhảy vào trong hố.
Phật Di Lặc đó vẫn cười tủm tỉm quay người, khép cái hố lại.
Bên dưới căn miếu là một khoảng trời khác. Không gian bên dưới to cỡ hai
mươi căn miếu, bố trí vô số khung sắt, bên trên đặt đầy nhưng điển tịch,
trên tường chất đống tầng tầng lớp lớp rương bạc, bên ngoài mỗi cái
rương là một chiếc khóa bạc tinh xảo.
Nhưng không gian lớn như vậy mà không có một ai, nam tử đi lên phía
trước, lấy ra trường côn bên hông, đâm vào một lỗ nhỏ cuối cửa sắt, sau đó
xoay nhẹ một cái, cửa sắt từ từ mở ra. Phía sau cánh cửa sắt thì không gian
không lớn, chỉ có sáu người đeo mặt nạ sắt đang ngồi ở đó. Trước mặt mỗi
người đều có một ô vuông nhỏ, mở ra rồi khép lại,bên trong có một số thứ
rơi ra, đại đa số thời điểm là thư, có đôi lúc lại là một số món đồ kỳ quái.
Nam tử tháo mặt nạ ác quỷ ra, đặt bên cạnh, lẳng lặng chờ sáu vị Thiết Diện
Quan hoàn thành công việc của mình. Lúc này, trong một căn phòng khác
lại có một đứa trẻ chạy ra, ăn mặc lộng lẫy, gương mặt tuấn tú, nhìn nam tử
kia cười nói: “Sư phụ, người tới rồi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997616/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.