Bách Lý Đông Quân trở mình, chép miệng, đã chìm vào mộng đẹp của bản
thân.
Diệp Đỉnh Chi nhìn ánh lửa lập lòe: “Ngươi đốt An Miên Thảo.”
Nguyệt Dao lạnh nhạt nói: “Ta biết ngươi sẽ đi, nhưng ta vẫn muốn khuyên
ngươi.”
“Rất nhiều người đã khuyên ta, thế nhưng làm sao ta quay đầu lại được? Bách Lý Đông Quân muốn dẫn ta đi, thế nhưng hoàng đế Bắc Ly có chứa
chấp ta không? Hắn bảo ta tới Nam Quyết, nhưng hoàng đế Nam Quyết có
thể để ta bình an à? Còn có các giáo chúng của ta, bọn họ muốn rời khỏi
vùng đất nghèo nàn đó, có được gia viện của mình, nếu ta đi, bọn họ làm
sao bây giờ? Có phải là chỉ có nước bị quân đội Bắc Ly đồ sát không?” Diệp
Đỉnh Chi hỏi.
Ngón tay Nguyệt Dao gảy nhẹ ánh nến, không nói gì. Rất nhiều ‘giáo
chúng’ trong miệng Diệp Đỉnh Chi là di dân Bắc Khuyết từng sinh sống bên
Nguyệt Dao.
“Những chuyện này, Bách Lý Đông Quân sẽ không nghĩ ra. Hắn không
muốn nghĩ, ngươi nên nhắc nhở hắn.” Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói.
Nguyệt Dao mỉm cười: “Làm sao nhắc nhở hắn đây, bây giờ hắn trông rất
cường đại nhưng cũng rất yếu đuối. Bây giờ trong lòng hắn đang rất cố
chấp, chỉ muốn đi về nam. Cứ như đi đến phương nam là mọi chuyện đều
tốt lên.”
“Mọi chuyện sẽ không tốt hơn.” Diệp Đỉnh Chi lắc đầu nói.
“Là Thiên Ngoại Thiên chúng ta hại các ngươi.” Nguyệt Dao thở dài một
tiếng.
“Không cần xin lỗi ta, người làm bậy đã bị ta tiễn xuống địa ngục rồi.” Diệp
Đỉnh Chi hạ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997615/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.