Cuộc đời này Bách Lý Đông Quân có hai vị sư phụ, một người là Cổ Trần,
Tây Sở Nho Tiên, truyền thụ cho hắn kiếm pháp Tây Sở Kiếm Ca và nội công
Thu Thủy Quyết; một vị sư phụ khác là Lý Trường Sinh, hình như không dạy
y cái gì, lại hình như cái gì cũng dạy cho y. Vừa rồi khi Bách Lý Đông Quân
nhắm mắt minh tưởng lần đầu đã nghĩ tới Lý Trường Sinh thiên hạ đệ nhất,
bây giờ nằm dưới đất lại nhớ tới Nho Tiên Cổ Trần thích dùng ảo thuật.
Ngày đó dưới gốc cây ngô đồng, bão cát lan tràn, Cổ Trần xuất kiếm trở lại
thuở thiếu niên.
Chỉ có Bách Lý Đông Quân thấy rõ chiêu kiếm đó, đó là chiêu kiếm Đại Đạo
Triêu Thiên, nhưng Cổ Trần đã nói, đó là đại đạo của mình, như vậy đại đạo
của Bách Lý Đông Quân đâu.
“Đại đạo của ta chính là, ta và bằng hữu của ta, không có bất cứ ai chết.”
Bách Lý Đông Quân chậm rãi bò từ dưới đất dậy, mưa to trút xuống bên
cạnh y, đều hóa thành hơi nước.
Diệp Đỉnh Chi quay người nhìn y.
“Con đường này rất khó đi, nhưng cũng rất dễ đi. Chỉ cần ta đủ mạnh!”
Bách Lý Đông Quân gầm lên: “Sư phụ, người thấy chưa, đây là đại đạo của
ta.”
“Thế gian này có rất nhiều tiếc nuối, đều là vì không đủ mạnh. Ví dụ như
tiên sinh bị hủy diệt, Bắc Khuyết bị vong quốc, tướng quân chiến tử, vợ
chồng chia cách. Chỉ cần đủ mạnh, thế thì đại đạo hướng tới trời, không ai
ngăn được con đường của ta!” Bách Lý Đông Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997610/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.