Nhân gian quá nhàm chán, lên trời quá trống vắng, chỉ có ta tiên nhân cõi
phàm là tiêu dao nhất trên đời.
Đây là một lời ngông cuồng của cao thủ đệ nhất thiên hạ năm xưa, Lý
Trường Sinh. Lúc đó người nghe được không khỏi khuất phục trước câu nói
ngông cuồng này, nhưng có những người không chỉ thán phục mà còn
ngưỡng mộ, trong lòng thầm hạ quyết tâm cũng phải làm tiên nhân cõi
trần như vậy.
Ví dụ như Bách Lý Đông Quân.
Y nắm chặt một đao một kiếm, hai mắt nhắm lại, hồi tưởng phong thái của
Lý Trường Sinh năm xưa.
Đó là tiên nhân hàng thế ngạo nghễ mà độc lập, là áp đảo hoàn toàn về
mặt cảnh giới, muốn thắng được Diệp Đỉnh Chi hiện tại, y phải ép mình tiến
vào cảnh giới tiên nhân đó.
Nửa bước Thần Du vẫn không đủ, phải bước ra nửa bước cuối cùng.
Diệp Đỉnh Chi cũng ném Vô Cực côn của mình xuống đất, đột nhiên đặt tay
lên trường kiếm bên hông.
Diệp Đỉnh Chi vẫn luôn cầm theo thanh kiếm này, tuy từ lúc Ma giáo đông
chinh tới giờ chưa một ai thấy Diệp Đỉnh Chi rút kiếm, thậm chí tới mức có
người đã quên lúc đầu Diệp Đỉnh Chi thường hay dùng kiếm.
Kiếm tên Huyền Phong, cũng là một thanh danh kiếm. Ngay lúc đặt tay lên
kiếm, Diệp Đỉnh Chi lại nhớ tới sư phụ của mình.
Kiếm Tiên, Vũ Sinh Ma.
“Đã bảo ngươi đừng nhìn kiếm cuối cùng, nhưng ngươi vẫn nhìn.’
Một kiếm đó phóng khoáng bao la, trong lòng Diệp Đỉnh Chi, không thua
gì Lý tiên sinh.
Vì đó là chiêu kiếm đánh ra khi tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997609/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.