Lạc Thanh Dương, từng là hộ vệ đệ nhất đại nội, khi Thái An Đế tuần tra
thiên hạ, đã giúp Thái An Đế ngăn cản vô số đợt ám sát công khai hoặc lén
lút, nhất là trong quãng thời gian đại tổng quản Trọc Thanh cáo bệnh tĩnh
dưỡng, rất được Thái An Đế coi trọng. Tới mức khi Thái An Đế bệnh nặng
đã gọi riêng hắn tới, hỏi hắn: “Trẫm đã không sống được bao lâu nữa.
Thanh Dương, ngươi đã cứu trẫm nhiều lần, nhân lúc trẫm vẫn còn là quân
vương Bắc Ly, trẫm cũng muốn báo đáp ngươi một chút.”
“Ta muốn rời khỏi Thiên Khải Thành.” Lạc Thanh Dương bình tĩnh nói.
Thái An Đế trầm ngâm một lúc lâu rồi thở dài: “Võ công của ngươi rất cao,
làm hộ vệ đúng là đáng tiếc. Thế này đi, trẫm ban thưởng cho ngươi một
tòa thành, sau này tòa thành mà ngươi ở sẽ tương đương với Vô Song
Thành.”
Lạc Thanh Dương gật nhẹ đầu: “Đa tạ bệ hạ.”
“Muốn thành nào? Trẫm cũng cho ngươi.” Thái An Đế ho nhẹ, ra hiệu cho
tiểu thái giám mở bản đồ Bắc Ly ra, trên tờ bản đồ da cừu viết những tòa
thành nổi danh nhất Bắc Ly: “Ngoài hoàng thành là không thể cho ngươi,
những thành khác, tùy Thanh Dương ngươi lựa chọn.”
Lạc Thanh Dương nhìn thoáng qua, ngón tay chỉ về phía tây, ở đó có một
tòa thành không viết tên: “Nơi này.”
Thái An Đế sửng sốt: “Ở đó? Nơi đó từng là một trong những thành trì
quan trọng nhất Bắc Ly, nhưng khí hậu thay đổi, bốn phía biến thành sa
mạc hoang vu, bây giờ đã là một tòa thành lẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997608/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.