“Hỏng rồi.” Tạ Tuyên đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Ta mới hướng dẫn Tư Không Trường Phong đi đâu chứ không nói với hắn
đến đó rồi cần làm gì!” Tạ Tuyên gãi đầu một cái.
Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu: “Thì?”
“Trận nhãn là nghĩa địa dài trăm dặm, nhưng không cần phải đào từng mộ
phần một.” Tạ Tuyên lau mồ hôi trên trán.
Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Ngươi nói nghĩa địa trăm dặm (trăm dặm =
bách lý),ta còn tưởng là thân thích của mình cơ.”
“Bây giờ không phải lúc nói đùa.” Tạ Tuyên lại lau mồ hôi trên trán: “Trong
trận nhãn tuy âm khí rất nặng, nhưng nếu muốn lợi dụng những âm khí
này, ngoài đám người bên ngoài, chắc chắn đã có người lặng lẽ lẻn vào
trong núi. Tư Không Trường Phong vào trong mắt trận, nhất định phải tìm
ra kẻ đó.”
“Thế chúng ta có đi qua luôn không?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Không kịp.” Tạ Tuyên thở dài nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng
vào Tư Không Trường Phong.”
Tư Không Trường Phong ngồi xếp bằng xuống, đặt trường thương bên
cạnh, nói đầy ẩn ý: “Đột nhiên hơi nhớ Tân Bách Thảo, tuy gã lang trung
thối ấy luôn muốn ép ta làm đồ đệ của hắn, còn thường xuyên bắt ta lên
núi hái thuốc, nhưng hắn đã cứu mạng ta, còn dạy ta rất nhiều thứ.”
“Ví dụ như cỏ này tên là Cô Hồn Thảo, sinh trưởng ở mộ phần trong núi
hoang, tuy mọc từ mộ phận nhưng lại có hiệu quả trừ tà tránh ác. Chỉ cần
đốt cháy nó, ma quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997599/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.