“Ngươi cảm thấy Đông Quân là người như thế nào?”
“Ta từng gặp hắn lúc hắn còn rất nhỏ, đã nhiều năm rồi mà dường như
không hề thay đổi, vẫn là đứa trẻ, có phần tùy hứng.”
“Khi còn bé là tùy hứng, bây giờ coi như tùy tính. Tùy tính là phẩm chất rất
tốt, vì hắn sẽ không bị thế giới bên ngoài thay đổi.”
“Hả?”
“Rất nhiều người sẽ bị thế giới thay đổi, ta từng tới Nam Quyết du lịch,
từng thấy một lão nho sinh đóng cửa không gặp đệ tử công thành danh
toại áo gấm về quê, chỉ phái người tới hỏi một câu, nói bây giờ ngươi đã
hơn ba mươi, làm đại quan trọng thành, nhưng nếu ngươi lúc mười bảy
tuổi khổ sở học tập trong gian nhà sách của ta đang đứng trước mặt ngươi,
hắn có thấy vui vẻ không? Hắn có chịu gặp ngươi bây giờ không? Vị đại
quan ngoài cổng vốn mặc áo gấm, có mấy chục tùy tùng theo sau, sắc mặt
cực kỳ đắc ý, nhưng nghe xong câu này của lão nho sinh, chỉ suy nghĩ một
hồi lâu rồi thúc ngựa quay đầu, sắc mặt đầy cô đơn.”
“Khi còn trẻ, phụ thân ta là người ôn hòa lễ độ, nhưng sau khi kế thừa
vương vị là hoàn toàn thay đổi.”
“Chúng ta sống trên thế gian này, khó mà biết được mình nên làm gì,
nhưng nhất định phải hiểu mình không nên làm gì. Ví dụ như Đông Quân, y
có thể tiện tay vứt bỏ chức vị Trần Tây Hầu truyền đời, chỉ muốn làm một
lãng khách trên giang hồ. Có đôi lúc ngươi vứt bỏ thứ ngươi không muốn,
rất nhiều chuyện sẽ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997583/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.