“Không ngờ trong đảo hoang ngoài biển sâu như vậy mà vẫn có đình đài
thủy các.” Nguyệt Dao ngắm nhìn bốn phía, cho dù cô đã ngồi trên chiếc xe
ngựa hoa mỹ kia chu du khắp các nước, thấy rất nhiều cảnh sắc lạ, nhưng
vẫn trầm trồ kinh ngạc.
Một con sóc ôm một trái cây lảo đảo đi tới, đặt quả cây bên cạnh cô.
“Tuy nói vạn vật có linh, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.”
Nguyệt Dao nhận quả cây, giơ tay xoa đầu con sóc.
“Căn nhà này là người trước kia xây.” Mạc Y đột nhiên đi vào trong gian
nhà.
Nguyệt Dao vội vàng đứng lên: “Tiên... tiên nhân.”
Mạc Y lắc đầu: “Đừng gọi ta là tiên nhân, cứ gọi Mạc Y là được.”
“Mạc Y tiền bối...” Nguyệt Dao cung kính nói.
“Ngươi là con gái của Nguyệt Phong Thành?” Mạc Y đột nhiên hỏi.
Nguyệt Dao sửng sốt: “Tiền bối biết phụ thân ta?”
“Biết. Với tuổi của ta và hắn cũng coi như người cùng thế hệ. Hắn là người
rất có thiên phú võ học, nếu không làm hoàng đế mà làm chưởng môn một
phái, như vậy rất nhiều chuyện đã có kết quả khác.” Mạc Y thở dài một
tiếng. “Đáng tiếc.”
Nguyệt Dao lắc đầu: “Sinh trong nhà đế vương, ai mà lựa chọn được?”
“Chẳng phải ngươi vẫn lựa chọn được ư. Lựa chọn của ngươi rất tốt.” Mạc Y
gật nhẹ đầu: “Không phải ai cũng có dũng khí đưa ra lựa chọn như vậy.”
“Nhưng bây giờ phụ thân của ta đã chết, Vô Tướng sứ cũng đã chết, không
biết sau này di dân Bắc Khuyết sẽ gặp chuyện gì. Lúc này, Diệp Đỉnh Chi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997582/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.