Mạc Y không đợi Bách Lý Đông Quân lên tiếng, nắm lấy vai y, kéo y bay về
phía tiên sơn trên đảo.
Đó là... bay! Nguyệt Dao trợn tròn hai mắt nhìn, cô đã thấy vô số khinh công tuyệt đỉnh,
nhưng chưa từng thấy khinh công nào cưỡi gió bay lượn, tiêu sái như tiên
nhân, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là khinh công gì?”
“Đây không phải là khinh công.” Ông lão râu tóc bạc trắng đã xuất hiện từ
bao giờ không rõ, ông vuốt chòm râu của mình: “Chỉ cần cảnh giới đủ cao,
đâu cần để ý võ công với khinh công gì.”
Nguyệt Dao sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra: “Đây là Thần Du Huyền Cảnh!”
“Thần Du Huyền Cảnh? Có nghe Tiểu Bách Lý nhắc tới. Chắc vậy.” Thanh
Phong lão nhân vuốt râu.
“Bọn họ đi đâu vậy?” Nguyệt Dao hỏi.
Thanh Phong lão nhân cười nói: “Tóm lại là tới nơi mà chúng ta không tới
được.”
Mạc Y kéo Bách Lý Đông Quân đi lên, hơi thở nhịp nhàng như tản bộ trên
đất bằng: “Sư phụ của ngươi đâu?”
“Sư phụ ra ngoài đi xa, không biết bao giờ mới trở về.” Bách Lý Đông Quân
đáp có một câu thôi cũng phải gắng sức.
“Cho dù rất khó trở về.” Mạc Y nói đầy ẩn ý.
“Hả?” Bách Lý Đông Quân lại nhớ đúng là sư phụ đã từng nói vậy.
“Sư phụ ngươi đi tới phía bắc.” Mạc Y kéo Bách Lý Đông Quân hạ xuống
một vách núi: “Vùng đất cực bắc.”
“Thiên Ngoại Thiên?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.
“Thiên Ngoại Thiên là nơi nào?” Mạc Y hỏi ngược lại.
“Đó là một băng nguyên ngàn dặm, phía bắc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997581/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.