Biển rộng mênh mông, sao sáng đầy trời.
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn về phía đông, tìm kiếm ngôi sao
mang điềm lành ở nơi đó.
Một chiếc thuyền lớn trông như cây cung đang đậu ở đó, ba dặm vừa rồi
mặt biển cực kỳ phẳng lặng, nhưng thực tế sóng ngầm mãnh liệt.
“Lần đầu tiên đi xa như vậy. Còn đi tiếp sẽ là khu vực hư vô không có bất cứ
ghi chép gì trong bản đồ biển Bắc Ly, vô số thuyền lớn đã chìm trong sóng
ngầm ở nơi này. Rất nhiều vị đế vương các triều đại muốn đi xuyên qua
vùng biển này, xem xem bên ngoài vùng đất hư vô này còn có đất đai rộng
lớn hay không. thế nhưng chưa một ai thành công.” Liễu Nguyệt công tử
nhìn mặt biển, hạ giọng lẩm bẩm.
Giọng nói của Mặc Hiểu Hắc cũng mang vẻ lo lắng: “Tiểu sư đệ, biện pháp
của ngươi có tác dụng thật không?”
“Liễu Nguyệt sư huynh, Hiểu Hắc sư huynh. Hai người các ngươi một đội
nón che màu trắng, một đội nón che màu đen, bây giờ đang là ban đêm, lại
còn trên biển, khó mà thấy rõ được nhiều thứ!” Bách Lý Đông Quân thở dài
một tiếng.
“Thứ gì?” Liễu Nguyệt công tử hỏi.
“Ví dụ như ta thấy trên bầu trời phía đông có một ngôi sao rực rỡ bay lên.”
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Dao Quang.”
Nguyệt Dao đứng bên cạnh quay sang nhìn về phía tây, nơi đó cũng có một
ngôi sao rực rỡ dị thường: “Đế Quân.”
“Đông Quân mọc ở đằng đông, Đế Quân mọc đằng tây.” Bách Lý Đông
Quân cúi xuống nhìn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997579/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.