“Rầm” một tiếng.
Tất cả vò rượu bày trong quán lập tức vỡ vụn.
Phi Trản bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Chết rồi?”
Nguyệt Dao vui vẻ nói: “Phi Ly về Tuyết Nguyệt thành trước, khi ta và Bách
Lý rời khỏi cũng không thấy hắn. Cho nên ta không biết hắn sống chết ra
sao.”
“Chết rồi.” Bách Lý Đông Quân lại giơ chén rượu lên.
“Rầm” một tiếng, chén rượu trong tay y vỡ vụn, rượu vẩy lên vạt áo.
Phi Trản lại bước lên trước một bước: “Vì sao?”
“Nếu ngươi thấy Diệp Đỉnh Chi thời điểm đó, ngươi sẽ biết, một người hại
hắn thảm như vậy, không còn cơ hội sống sót trên cõi đời này. Không chỉ
hắn chết, nếu ngươi thấy hắn, chắc chắn ngươi cũng sẽ chết.” Bách Lý Đông
Quân nhướn mày nhìn Phi Trản, sắc mặt đầy khiêu khích.
Nguyệt Dao bước lên trước một bước, che trước mặt Bách Lý Đông Quân,
cô nhẹ nhàng lắc đầu; “Ngươi không nên chọc giận hắn.”
Phi Trản đột nhiên ưỡn thẳng lưng, khí thế trên người đột nhiên biến đổi,
hắn hạ giọng nói: “Có phải trước khi chết ta cũng nên giết ngươi không?”
“Phách Quan Phi Trản, trong Thiên Ngoại Thiên là cao thủ gần với Tứ Tôn
Sứ, thậm chí có thể chỉ dưới Vô Tướng sứ.” Nguyệt Dao thở dài.
“Thế thì để hắn thử xem.” Bách Lý Đông Quân đứng dậy: “Nếu không phải
vì bọn họ, Diệp Đỉnh Chi đã chẳng biến thành như bây giờ.”
Nguyệt Dao khẽ nhíu mày, tức tối quay người đạp Bách Lý Đông Quân một
cái: “Ngu ngốc! Ý ta là ta không đánh được hắn.”
Tuy Bách Lý Đông Quân ăn một cái đạp, đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997578/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.