Trên băng nguyên ngàn dặm, Diệp Đỉnh Chi và Nguyệt Khanh đang chạy
thẳng về phía trước.
Diệp Đỉnh Chi từng tới hoang nguyên ở cực bắc của Bắc Man. Nơi đó có núi
băng cao vút tận tầng mây, ngăn cách thế giới này và phía sau núi băng.
Nhưng cho dù là ở đó cũng không khiến người ta cảm thấy khủng khiếp
như ở băng nguyên này.
“Chưa một ai qua được băng nguyên này, nó cứ như không có điểm cuối
cùng. Lang Nguyệt Phúc Địa đã là cực hạn mà chúng ta có thể đi tới.”
Nguyệt Khanh đi trong gió tuyết mãnh liệt như vậy, đã khá vất vả.
Diệp Đỉnh Chi giơ tay truyền nội lực của mình vào cơ thể của Nguyệt
Khanh: “Ở nơi này, dừng lại một khắc thôi là máu huyết sẽ bị đông cứng. Vì
sao tông chủ của các ngươi lại chọn chỗ này để bế quan tu luyện?”
“Phụ thân nói tu luyện trong Lang Nguyệt Phúc Địa có thể khiến ông vĩnh
viễn không quên cảm giác đau đớn khi vong quốc.” Nguyệt Khanh cảm
thấy nội lực của Diệp Đỉnh Chi truyền vào thân thể, như làn nước ấm chảy
trong người, cuối cùng giọng nói cũng thoải mái.
“Chấp niệm của phụ thân ngươi đúng là rất sâu.” Diệp Đỉnh Chi nói đầy ẩn
ý.
Bách Lý Đông Quân và Nguyệt Dao đi qua bên cạnh Vô Tướng sứ, Vô
Tướng sứ ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Ánh mắt thiếu niên cầm dù nhìn về
phía xa, nhưng không định ra tay ngăn cản.
“Ngươi muốn phụ thân ngươi ngủ say mãi sao?” Vô Tướng sứ đột nhiên mở
miệng hỏi.
Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Ta hy vọng phụ thân sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997566/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.