Diệp An Thế gãi đầu một cái: “Luyện võ là cái gì?” Dù sao cậu cũng chỉ là
đứa bé ba tuổi, không biết gì về luyện võ.
Diệp Đỉnh Chi mỉm cười: “Đợi lúc nào gặp mẹ con, để mẹ dạy con.”
Nguyệt Khanh nhìn về phía trước: “Sắp đến nơi rồi, lát nữa Phi Ly, ngươi đi
xe ngựa đưa đứa nhỏ này về Thiên Ngoại Thiên trước đã, ta dẫn Diệp Đỉnh
Chi tới Lang Nguyệt Phúc Địa tìm phụ thân.”
Diệp Đỉnh Chi nghi ngờ; “Sao không cùng tới Lang Nguyệt Phúc Địa?”
Nguyệt Khanh thở dài: “Tuy nói là phúc địa nhưng người bình thường
không thể tới được. Nơi đó là băng nguyên còn đáng sợ hơn chỗ này, tuấn
mã dũng mãnh phi thường cũng chùn bước, không dám đi thêm chút nào.
Chúng ta chỉ có thể đi bộ thôi.
“Được rồi, An Thế, con đi theo thúc thúc này tới chỗ ấm áp nhé. Cha sẽ tới
sau.” Diệp Đỉnh Chi xoa đầu cậu bé.
Diệp An Thế gật đầu: “Cha nhớ cẩn thận nhé.”
“Cẩn thận?” Diệp Đỉnh Chi sửng sốt.
Nguyệt Khanh và Phi Ly nhìn nhau, trong lòng căng thẳng.
“Yên tâm đi, mẹ con còn đang chờ chúng ta.” Diệp Đỉnh Chi hạ giọng nói.
Nguyệt Khanh đột nhiên kéo dây cương, dừng xe ngựa.
Diệp Đỉnh Chi hỏi: “Sao vậy?”
Nguyệt Khanh nói nhỏ: “Vô Tướng sứ.”
Diệp Đỉnh Chi đưa tay vén rèm xe ngựa, nhìn hai người đang đứng cách đó
không xa.
Một nam tử trung niên tướng mạo nho nhã đang ngồi trên chiếc xe lăn
bằng gỗ, nhìn bọn họ. Bên cạnh hắn là một thiếu niên cầm dù, cây dù trúc
to lớn che chắn gió tuyết giúp nam tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997565/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.