Trên người Vô Tác sứ đã chi chít vết thương, nhiều lần suýt bị trường kiếm
của Quân Ngọc xuyên qua lồng ngực, nhưng thần sắc hắn lại không chút sợ
hãi, ngược lại càng điên cuồng.
“Máu, máu tươi.”
“Đến đây, giết ta đi.”
Ánh mắt hắn từ từ biến thành màu đỏ máu, chân khí trên người bộc phát,
mọi thứ trong phạm vi ba trượng lập tức hóa thành hư vô.
Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Đây là cảnh giới Đại Tiêu Dao đỉnh
phong. Vừa rồi là hắn cố ý bị thương?”
“Là Huyết Ma Công.” Nguyệt Dao hạ giọng đáp: “Cấm thuật của Bắc
Khuyết. Không ngờ Vô Tác sứ lại lén lút luyện môn võ công tà môn này.”
“Người quân tử có chín điều phải thận trọng suy tư: Lúc nhìn suy nghĩ cho
phân minh, lúc nghe suy nghĩ cho thông suốt, sắc mặt giữ ôn hòa, thái độ
giữ cung kính, ngôn từ giữ sự thành tín...” Quân Ngọc coi như không nghe
thấy, vừa niệm lại những lời quân tử của bản thân, vừa chém ra một kiếm.
“Kiếm của ngươi, quá chậm!” Vô Tác sứ giơ cánh tay phải, dùng thân thể
máu thịt bắt lấy Bất Nhiễm Trần, sau đó bước lên một bước, xuất chưởng
đánh Quân Ngọc ngã lăn dưới đất.
Quân Ngọc nằm sấp dưới đất, miệng còn thì thào: “...làm việc cho nghiêm
cẩn, có sự nghi hoặc thì phải hỏi, trước khi phẫn nộ phải nghĩ phẫn nộ sẽ
làm khó xử, gặp lợi phải suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không.”
Vô Tác sứ cầm thanh Bất Nhiễm Trần lên, đặt bên cổ Quân Ngọc: “Đây là
Quân Tử kiếm của ngươi?”
Bách Lý Đông Quân bước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997562/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.