“Mà này, các ngươi đi về bắc là để làm gì?”
Xe ngựa chạy về phía trước, Quân Ngọc rất không khách khí nhận lấy bình
rượu bên hông Bách Lý Đông Quân, ngửa đầu uống một ngụm.
Bách Lý Đông Quân cau mày nói: “Sư huynh nói mình vừa gặp bọn họ?”
Quân Ngọc ngẩn người: “À? Tức là lần này các ngươi đi tìm bọn họ, sau khi
tìm được họ thì sao?”
“Trong số họ có một vị bằng hữu của ta, ta muốn dẫn hắn đi.” Bách Lý Đông
Quân trầm giọng nói.
Quân Ngọc cúi đầu trầm ngâm trong chốc lát: “Hóa ra là thế. Đúng là vừa
rồi trong xe ngựa có một người khí tức rất yếu ớt, có vẻ đang bị thương rất
nặng... A! Đáng lẽ vừa rồi ta nên ngăn bọn họ lại, thế thì chuyến đi này đã
kết thúc rồi?”
Bách Lý Đông Quân hờ hững gật đầu: “Đúng vậy.”
Quân Ngọc ngửa đầu uống một ngụm, thở dài một tiếng: “Hối hận quá! Hối hận quá!”
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ về những lời Quân Ngọc vừa nói: “Ngươi vừa
nói... hơi thở của người trong xe ngựa rất yếu ớt?”
Quân Ngọc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nói là yếu ớt, chẳng bằng nói...
sắp chết rồi?”
Nguyệt Dao nói: “Bọn họ sẽ không để Diệp Đỉnh Chi chết. Bây giờ tình
huống như vậy có hai khả năng. Khả năng đầu tiên là khi bọn họ mang
Diệp Đỉnh Chi đi đã đánh Diệp Đỉnh Chi trọng thương. Khả năng thứ hai là
cơ thể Diệp Đỉnh Chi được truyền Hư Niệm công. Hồn Quan Phi Ly, hắn
dừng phàm thể cố luyện Hư Niệm công tới tầng thứ ba. Nếu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997563/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.