Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn nam tử trung niên tự nhiên như ở nhà
này.
Thị nữ áo xanh một tay đặt lên đoản kiếm bên hông, một tay cầm dây
cương, chờ tiểu thư trong xe ngựa ra lệnh là trực tiếp động thủ.
“Thanh Nhi, đi tiếp đi. Ta thấy vị tiên sinh này không giống người xấu.”
Trong xe ngựa, Nguyệt Dao dịu dàng nói.
“Tuân lệnh.” Thanh Nhi lập tức buông kiếm, vung roi đánh xe đi tiếp.
Nam tử trung niên lau rượu trên râu ria, nhìn vào xe ngựa cười nói: “Vẫn là
vị cô nương này hiểu lý lẽ. Đúng vậy, ta là một vị công tử ôn hòa như ngọc,
vừa nhìn là biết không giống người xấu rồi.”
Bách Lý Đông Quân vuốt ve ngọc bội bên hông, nghĩ thầm có phải ngươi
hiểu lầm về ngọc không? “Thằng nhóc nhà ngươi là Bách Lý Đông Quân hả?” Nam tử trung niên nhìn
y cái.
Bách Lý Đông Quân cũng nhìn hắn: “Thế ngươi là ai?”
“Ta tên Quân Ngọc.” Nam tử trung niên gẩy lọn tóc mai của mình: “Quân
Ngọc khiêm tốn ôn hòa như ngọc.”
“Ta có tiền.” Bách Lý Đông Quân không hề do dự lấy từ trong bọc hành lý ra
một thỏi bạc to, đặt trước mặt nam tử trung niên: “Thỏi bạc này đủ cho
ngươi tới phía bắc xa xôi, lại từ phía bắc xa xôi đó đi tới nơi xa nhất phía
nam. Ngươi đi đi, không thể ngồi xe ngựa của chúng ta được đâu.”
“Nếu ta không đi thì thôi?” Nam tử trung niên ngoài miệng thì nói không đi
nhưng tay lại thản nhiên cất thỏi bạc lớn ấy vào.
“Ngươi nhất định phải đi.” Bách Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997560/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.