Tuyên Thành.
Quán rượu Đăng Lâu.
Một nam tử trung niên áo xám tóc tai bù xù bị người ta ném thẳng từ lầu
hai xuống, ngã cái rầm dưới đất.
Nguyệt Khanh đột nhiên kéo cương ngựa: “Ai vậy?”
Phi Ly nhướn mày, cũng thầm ngạc nhiên.
“Chẳng phải ngươi nói Vô Tác sứ sẽ không tới cản đường chúng ta à?”
Nguyệt Khanh hạ giọng nói.
Phi Ly nhìn người dưới đất: “Lòng người khó dò, nhất là loại người như Vô
Tác sứ.”
Người trung niên dưới đất nấc một hơi rượu, đứng dậy nhìn hai người bọn
họ. Hắn phủi bụi bặm trên người, lười biếng nói: “Chào hai vị tiểu hữu, lần
này hai người tới phía bắc à?”
“Liên quan gì tới ngươi!” Nguyệt Khanh cả giận nói.
Phi Ly cũng lạnh lùng nhìn nam tử trung niên một cái: “Các hạ là ai? Vì sao
lại cản đường chúng ta?”
Nam tử trung niên cười nói: “Ta ấy à, ta là người đọc sách, một lòng muốn
tới phương bắc xa xôi ngắm nhìn băng nguyên ngàn dặm, băng sơn vạn
trượng. Cho nên ta thử chặn xe ngựa của các ngươi, chẳng hay hai vị có
đồng ý hay không?”
“Không đồng ý.” Nguyệt Khanh trả lời.
Nam tử trung niên gãi đầu một cái, tự nhủ: “Tướng mạo này hoàn toàn
không kém lời sư phụ nói, nhưng sao tính cách lại hoàn toàn bất đồng? Có
phải sư phụ lão nhân gia lại trêu chọc ta không?”
Nguyệt Khanh nhìn Phi Ly một cái, Phi Ly gật nhẹ đầu.
Giết.
Nguyệt Khanh vung tay, ba mũi châm bạc từ trong tay áo cô bắn ra, nhắm
thẳng vào nam tử trung niên.
“Hắt xì.” Nam tử trung niên hắt hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997559/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.