Xe ngựa của Nguyệt Khanh nhanh chóng đi về bắc, chẳng mấy chốc đã rời
địa phận Cô Tô. Nhưng vừa rời Cô Tô, cô đã nhận được một con bồ câu đưa
thư của môn nhân Thiên Ngoại Thiên. Cô đọc qua lá thư, nhíu mày.
“Tỷ tỷ, không ngờ ngươi lại xuất hiện vào lúc này. Bây giờ lại định đoạt lại
quyền lực à? Có phải hơi muộn rồi không?”
“Ngươi quá coi thường Nguyệt Dao công chúa, thứ cô ấy muốn, không
phải chỉ có quyền lực.” Một giọng nói uể oải đột nhiên vang lên, Nguyệt
Khanh quay đầu lại, phát hiện Phi Ly đang tựa người vào xe ngựa, ngửa đầu
uống một ngụm rượu.
“Ngươi hiểu rất rõ tỷ tỷ của ta?” Nguyệt Khanh hỏi.
“Khi còn bé mấy người chúng ta lớn lên cạnh nhau. Nguyệt Dao công chúa
khác với chúng ta, cô ấy không muốn phục quốc.” Phi Ly nói đầy ẩn ý.
Nguyệt Khanh cười gằn: “Thật sao?”
“Cô ấy cảm thấy đối với di dân Bắc Khuyết hiện giờ, ở lại khu vực cực bắc là
lựa chọn tốt hơn.” Phi Ly nói.
“Hoang đường.” Nguyệt Khanh khinh thường nói.
“Không, suy nghĩ của Nguyệt Dao công chúa không sai.” Phi Ly buông bình
rượu xuống, thở dài một tiếng: “Đúng là nếu khởi xướng chiến tranh phục
quốc, di dân Bắc Khuyết sẽ rất thảm.”
Nguyệt Khanh không nói gì, chỉ cười lạnh.
“Đáng tiếc, ta không phải di dân Bắc Khuyết bình thường, ta cũng không
quan tâm bọn họ ổn hay không, đối với ta mà nói, phục quốc, sau đó kế
thừa chức vị đại tướng quân của phụ thân ta, đó mới là lựa chọn tốt nhất.”
Phi Ly cười nói.
“Bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997558/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.