Hình, thanh, văn, vị, xúc.
Phi Ly truyền nội công vào cơ thể Diệp Đỉnh Chi, đã được nửa chu thiên,
ngũ giác đều bị phong tỏa, cho nên hắn không nghe thấy tiếng hô cách xa
vài dặm.
Nhưng Nguyệt Khanh nghe thấy.
“DIỆP ĐỈNH CHI! Đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây!”
Nguyệt Khanh đột nhiên vung dây cương, phóng một mũi lệnh tiễn lên
không trung.
Môn nhân Thiên Ngoại Thiên ẩn nấp xung quanh Hàn Sơn tự chứng kiến
lệnh tiễn bắn ra, lập tức lao theo hướng đó.
“Bách Lý Đông Quân? Là cái gã mà tỷ tỷ thường xuyên nhắc tới à? Vốn còn
định chăm sóc cho hắn, nhưng hôm nay đành...” Nguyệt Khanh lại vung dây
cương: “Ta không có thời gian chơi với ngươi.”
“DIỆP ĐỈNH CHI, đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây, còn không ra
bái kiến!” Bách Lý Đông Quân lại hô to.
Vẫn không có ai để ý tới y.
“Chẳng lẽ ta tới chậm mất rồi?” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói, y nhìn
ngôi chùa trên đỉnh núi, dựa theo miêu tả của Diệp Đỉnh Chi trong thư,
chạy về phía gian nhà tranh. Nhưng khi y chạy tới, cảnh tượng y không
muốn thấy nhất lại xuất hiện.
Gian nhà tranh đã sụp, xung quanh hỗn độn, hiển nhiên vừa có người đập
phá ở đây.
“Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân xiết chặt hai nắm tay, sau đó cúi người,
thấy dưới đất có dấu chân rõ ràng. Xem ra khi rời khỏi Diệp Đỉnh Chi rất
phẫn nộ, mỗi dấu chân đều in sâu hơn một tấc, nhìn theo hướng dấu chân
đi khỏi, lập tức hạ quyết tâm.
Đuổi! Y đứng dậy, đang định đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997557/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.