Diệp Đỉnh Chi cau mày, cúi đầu nhìn dưới chân Phi Ly.
Trong vòng ba trượng dưới chân hắn, cỏ cây lập tức khô héo, thậm chí có
vết bỏng.
Còn Hồn Quan Phi Ly luôn nở mỉm cười, khiến người ta có cảm giác ngả
ngớn, lúc này ánh mắt lại như tỏa ra một ngọn lửa màu tím, ngay cả giọng
nói cũng trở nên trầm trầm, có vẻ cao quý kiêu ngạo: “Diệp Đỉnh Chi, đã
thấy chưa? Đây chính là Hư Niệm công.”
Diệp Đỉnh Chi lùi lại một bước, giờ phút này hắn mới chính thức coi Phi Ly
trước mặt là đối thủ. Lần gần nhất hắn thấy áp lực như đối mặt với Phi Ly
lúc này là khi trong kỳ thi của học đường, đối mặt với người thần bí quỷ dị
kia.
“Đây mới là lực lượng.”
Phi Ly nhẹ nhàng vung cây phán quan bút trong tay lên, viết một chữ lớn
lên không trung.
Sinh.
Lại viết một chữ.
Tử.”
“Sinh Tử ấn.” Phi Ly hất ống tay áo.
“Tưởng mình là phán quan thật, phân định sinh tử của ta được hay sao?”
Diệp Đỉnh Chi cười lạnh một tiếng, vung Huyền Phong kiếm, phá tan Sinh
Tử ấn kia.
Thế nhưng kiếm này chém xuống không thể cắt đứt như lúc chém con hổ
mực kia, ngược lại bị Sinh Tử ấn đánh văng ra ngoài.
“Ta không bằng ngươi, không có võ mạch bẩm sinh. Ta khổ luyện nhiều
năm,Hư Niệm công mới chỉ tới tầng thứ ba. Nhưng chỉ riêng tầng thứ ba
này cũng đủ đánh ngã nhà ngươi lúc này rồi!” Phi Ly ngạo nghễ nói.
“Thế thì thử xem.” Diệp Đỉnh Chi cắm Huyền Phong kiếm trước mặt, đột
nhiên nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997556/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.