Sáng sớm.
Bên ngoài Cô Tô thành, cạnh vịnh Thanh Thủy, một bộ áo tím lay động theo
làn gió.
“Ta ở đây đã gần bốn năm rồi.” Cô gái nhìn hồ nước trong veo, lẩm bẩm.
Nơi này đúng là rất đẹp, chia rõ bốn mùa, ngày xuân có hoa, vào đông có
tuyết, thoải mái dễ chịu hơn Thiên Ngoại Thiên nghèo nàn cô độc nhiều.
Nếu ở đây lâu ngày, tìm một người đọc sách tuấn tú nho nhã ở nơi này, kết
phu thê với hắn, sau đó sống quãng thời gian yên bình, cũng coi là một
chuyện tốt đẹp...
“Nói đùa gì vậy.” Cô gái nhẹ nhàng vén lọn tóc mai, vung tay, khiến mặt hồ
phẳng lặng nổi gợn sóng; “Chỉ có loại nam nhân thiếu chí khí như Diệp
Đỉnh Chi mới chịu chấp nhận cuộc sống yên bình như vậy.”
Khi cô vừa gặp Diệp Đỉnh Chi, tuy trong lòng có mục đích khác, nhưng vẫn
mang theo đôi chút khâm phục, cảm thấy hắn là loại người tương lai có thể
làm đại sự. Nhưng mấy năm qua, biểu hiện của hắn khiến cô rất thất vọng.
Mấy hôm trước thậm chí cô đã thấy Diệp Đỉnh Chi vào trong thành mua
thức ăn, trên cổ là một cậu bé như khắc bằng ngọc thạch, mặt mũi tươi
cười, đúng là khiến người ta bực bội.
“Nguyệt Khanh tiểu thư có vẻ không vui lắm nhỉ?” Một giọng nói mang
chút ý cười vang lên.
Hai người hạ xuống trước mặt cô gái.
Một người phong thái hiên ngang, gương mặt mỉm cười, áo trắng phất
phới, mang đầy khí chất phong lưu văn nhã của công tử.
Một người thì bả vai buông thõng, mặt không biểu cảm, dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997553/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.