Trong học đường, Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong thu hồi
binh khí, lau mồ hôi trên trán.
Trần Nho chỉ nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên ống tay áo, mỉm cười: “Không
tệ.”
Tư Không Trường Phong dứt khoát ném trường thương xuống đất, nằm
ngửa người ra: “Hai người chúng ta tốn cả nửa ngày, cạn kiệt sức lực rồi,
tiên sinh thì tay trái một chưởng, tay phải một quyền, chưa dịch xa quá ba
bước. Có chỗ nào không tệ...”
Bách Lý Đông Quân đi tới cầm ấm trà lên uống một hơi cạn sạch: “Tiên sinh
là người đọc sách cơ mà? Sao đánh nhau tốt thế?”
“Dù sao ta cũng là viện giám của Sơn Tiền thư viện, Sơn Tiền thư viện sừng
sững trong giang hồ cả trăm năm không đổ, sao lại chỉ có người đọc sách
được? Ta là người hộ viện thế hệ này, đương nhiên biết đánh đấm rồi.” Trần
Nho đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, cũng rót cho mình một chén trà.
“Hơn nữa đừng thấy ta nhẹ nhõm, thật ra cũng mệt mỏi lắm đấy.”
“Không nhìn ra.” Tư Không Trường Phong cười khổ.
“Dù sao cũng là người đọc sách, núi lở trước mặt cũng không đổi sắc. Có
mệt mỏi cũng phải giấu trong lòng.” Trần Nho uống một ngụm trà.
Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói: “Vậy ngài đi rồi, người hộ viện đời sau
của Sơn Tiền thư viện là ai?”
“Tạ Tuyên đấy.” Trần Nho cười nói.
Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Hắn, ngoài đọc sách ra hắn còn biết đánh
nhau à?”
Tư Không Trường Phong gãi đầu một cái: “Hắn nói không biết mà.”
“Bây giờ thì không, nhưng một ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997532/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.