Sau khi Bách Lý Đông Quân bước ra khỏi cửa, Tư Không Trường Phong
không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, vì sao Đông Quân lại muốn về một mình.”
Con mắt Trần Nho nhìn lướt qua một góc: “Xem ra chính hắn cũng phát
giác.”
Trong góc, một bộ áo trắng bay lên, Tư Không Trường Phong ngẩng đầu
nhìn lên, kinh ngạc nói: “Sư phụ.”
Người đang đứng đó chính là Lý Trường Sinh. Lý Trường Sinh đi tới bên
chiếc bàn đá, đầu tiên nhìn thức ăn trên bàn, lộ rõ vẻ khinh thường, sau đó
lại nhìn theo hướng Bách Lý Đông Quân rời khỏi, thở dài: “Đúng vậy, nhưng
lần này hắn muốn tự ứng phó.”
Tư Không Trường Phong không hiểu: “Sư phụ, Trần tiên sinh, hai người
đang nói gì vậy?”
“Trong trận phân tranh này, Thái An Đế sẽ không động tới Bách Lý Lạc Trần,
nhưng ta đoán chắc chắn hắn sẽ không dung tha cho Bách Lý Đông Quân.
Di trạch quân tử, ba đời là hết, đối với họ Tiêu ở Bắc Ly, ông cháu nhà Bách
Lý đã quá ưu tú.” Lý Trường Sinh ngáp một cái.
“Đông Quân gặp nguy hiểm!” Tư Không Trường Phong cầm trường thương
lên định chạy ra ngoài.
“Đừng vội.” Trần Nho giơ tay ngăn cản, nhìn sang phía Lý Trường Sinh.
Lý Trường Sinh mỉm cười: “Đừng nóng vội. Chờ.”
Bên ngoài học đường, Bách Lý Đông Quân sải bước đi tới.
Hình như bất cứ lúc nào y ra tay cũng có người giúp đỡ, Lôi Mộng Sát, Ôn
Hồ Tửu, Tiêu Nhược Phong, Diệp Đỉnh Chi, Lý Trường Sinh, có bọn họ sau
lưng, bất luận kẻ địch cường đại đến đâu đi nữa, y cũng không có gì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997533/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.