Trong căn phòng, Bách Lý Lạc Trần tự rót cho Thái An Đế một chén trà.
Thái An Đế nhận lấy chén trà: “Chẳng phải trước đây ngươi nói ghét nhất là
uống trà mà? Còn nói sống trên đời không có rượu là không được.”
“Già rồi.” Bách Lý Lạc Trần rót cho mình một chén. “Lúc trẻ thích rượu, nồng
đậm, thẳng thắn. Nhưng không biết từ bao giờ lại bắt đầu thích uống trà.
Đậm đà, có dư vị.”
“Ta cũng vậy.” Thái An Đế nhấp một ngụm trà: “Chúng ta, đều già rồi.”
Vài chục năm trước, hai người mỗi người một chén rồi xách đao ra trận,
không ai biết có cùng về được không, giao sau lưng mình cho đối phương
bảo vệ.
Bây giờ, hai người một là quân vương ngồi trên ghế rồng của Bắc Ly, một là
quân hầu nhất phẩm danh chấn thiên hạ, trấn thủ một phương, nhưng mỗi
người một ngụm trà, cách nhau ba bước, nói những lời đẩy ẩn ý, hoàn toàn
quên đi chân tình ngày trước.
Bắt đầu từ lúc nào? Là từ ngày hắn bắt đầu leo lên hoàng vị, hay là ngày cuối cùng hắn cũng
giơ đao với huynh đệ tốt nhất của bọn họ?
Bách Lý Lạc Trần lặng lẽ suy nghĩ, ý nghĩ bỗng bay xa.
“Chuyện tiếp theo, vẫn phải giao cho người trẻ tuổi.” Thái An Đế nói đầy ẩn
ý.
Bách Lý Lạc Trần khôi phục tinh thần, mỉm cười: “Bệ hạ thật coi trọng đứa
con trai ta.”
“Ngươi nghĩ sao?” Thái An Đế hỏi.
“Tâm tư kín đáo, võ công cao cường, nhân cách cũng không tệ.” Bách Lý Lạc
Trần trả lời: “Nếu là trong thời loạn sẽ là loại vung tay có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997530/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.