Thái An Đế cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, nhưng Trương Thành Trọng
vẫn cúi đầu quỳ dưới đó không chịu đi. Thái An Đế thở dài: “Dù sao ngươi
cũng là trọng thần hai triều, rường cột nước nhà, sao chỉ biết chơi xấu như
vậy?”
Trương Thành Trọng thở dài: “Bệ hạ đã giúp thần giải quyết một nan đề,
như vậy... còn nan đề khác thì sao?”
Thái An Đế cầm bút lông, viết một chữ: “Bỏ.”
Trương Thành Trọng hai tay run rẩy, luôn miệng nói: “Không đến mức đó
chứ, bệ hạ!”
“Ta nói ngươi ấy, đồ bỏ đi.” Thái An Đế mắng.
Trương Thành Trọng cúi đầu nói: “Bệ hạ nói đúng lắm, lần này Thanh Vương
điện hạ tố giác cũng là suy nghĩ cho an nguy xã tắc. Tuy sự thật chứng minh
Bách Lý hầu gia không có cử chỉ mưu phản, nhưng những chứng cứ kia đều
được bẩm báo thật lòng, không phải vu cáo, không nên phạt nặng. Huống
chi hoàng tử và quân hầu nhất phẩm nảy sinh hiềm khích, sẽ rất bất lợi đối
với sự ổn định của xã tắc, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa
không có. Đừng nhắc tới tên Thanh Vương, chỉ âm thầm trừng phạt là
được. Còn trừng phạt ra sao, tự phạt hai năm lương bổng là đủ.”
Tố cáo một vị quân hầu nhất phẩm với Ngự Sử Đài không phải chuyện nhỏ,
nếu cuối cùng quân hầu nhất phẩm vô tội, vậy kẻ tố cáo sẽ thành loại ‘vu
cáo’, đương nhiên phải bị trừng phạt, thường thì tước quan chức cũng là
chuyện nhỏ. Nhưng đặt lên người vị vương gia này, cho dù là Trương Thành
Trọng xử án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997529/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.