Ý của Túy ÔngAi cũng nói thư sinh có gì đáng sợ.
Nhưng trong thư sinh vẫn có loại trông thì nho nhã nhẹ nhàng, thực ra là
loại người không sợ quỷ thần.
Hồ Bất Phi uống nốt ngụm rượu trong bình, nghĩ thầm: Mình có coi là
người như vậy không? Hai người áo đen cầm dao từ trong màn đêm bước ra, đứng trước mặt hắn.
“Nói cho chúng ta biết Bách Lý Lạc Trần đã nói gì với ngươi, chúng ta sẽ
không giết ngươi.” Một người áo đen trong đó trầm giọng nói.
Hồ Bất Phi nhấm nháp kỹ càng ngụm rượu cuối cùng, chép miệng rồi nói:
“Cút.”
“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?” Người áo đen lạnh lùng
nói.
Hồ Bất Phi thở dài: “Sao ai cũng chơi cái trò này, không có gì mới hơn à? Ta
không muốn uống rượu mời cũng chẳng muốn uống rượu phạt, chỉ uống
rượu của mình thôi, có được không?”
Người áo đen hạ giọng nói: “Dẫn hắn đi.”
Hai người áo đen cùng lao tới, trong tay lóe lên ánh bạc. Hồ Bất Phi lắc đầu,
lấy từ trong lòng ra cây bút lông tinh xảo kia, vạch nhẹ một cái.
Trên mái hiên cuối phố, Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Quả nhiên là
một kẻ giả heo ăn thịt hổ.”
“Thiên Khải Thành đúng là rộng lớn, vơ bừa một người mà cũng là cao thủ
như vậy.” Tư Không Trường Phong từ phía sau hắn đi ra, nhìn chuyện cuối
con phố, cảm thán.
“Hai người kia là do Thanh Vương phái tới.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng
nói: “Chính hắn muốn đẩy Bách Lý gia chúng ta vào chỗ chết. Nhưng con
ma men họ Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997528/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.