“Vì sao trên thế gian này có một số người chẳng khác nào thần tiên, không
nhắc tới hắn thì thiên nam địa bắc cũng không tìm thấy, nhắc tới hắn thì
hắn lập tức xuất hiện trước mặt ngươi?” Bách Lý Đông Quân nhìn Tư Không
Trường Phong.
Tư Không Trường Phong lắc đầu, tỏ ý không tán thành: “Ta cảm thấy không
phải có một số người, chỉ có một người thôi.”
Hai người cùng quay đầu nhìn ra ngoài xe ngựa, cúi đầu nói: ”Sư phụ.”
Một nam tử áo trắng tuấn lãng đáp lời, vén rèm che bước vào xe ngựa.
Trong mắt Tô Viện, xe ngựa khác nào rồng đến nhà tôm.
Tuy thiếu niên cầm ngọc kiếm đã rất tuấn tú, nhưng so với người trẻ tuổi
vừa bước vào xe ngựa vẫn thua kém một bậc. Nếu chỉ xét riêng dung mạo,
nam tử áo trắng chưa chắc đã xuất sắc hơn, nhưng trên người mang luồng
tiên khí thanh thoát phong lưu, vượt xa thiếu niên cầm ngọc kiếm.
“Ta nghe thấy có ai nói ta là lão già họm hẹm?” Nam tử áo trắng mỉm cười,
giọng điệu ôn hòa.
Trong gối giấu đao.
Bách Lý Đông Quân cười xấu hổ: “Nam Cung Xuân Thủy thì đương nhiên là
công tử tao nhã, ta nói là Lý Trường Sinh, không liên quan tới sư phụ.”
Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu, vỗ vai Bách Lý Đông Quân, như vui vẻ
chấp nhận cách nói này: “Cũng có lý đấy.” Hắn nghiêng người ngồi xuống
bên cạnh Bách Lý Lạc Trần.
Thiếu niên cầm kiếm thần sắc bất mãn: “To gan!”
Nam Cung Xuân Thủy nhìn hắn một cái rồi cười nói: “Đây là cháu của Kiếm
Sát - Lê Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997524/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.