Tiêu Nhược Phong đi tới bên cạnh Bách Lý Lạc Trần: “Vừa rồi người của Tạ
gia đã phóng lệnh tiễn, e rằng sẽ có viện binh. Hầu gia, chúng ta phải lên
đường ngay thôi.”
“Ám Hà, chỉ có thế thôi à?” Bách Lý Lạc Trần đứng dậy mỉm cười.
Tô Viện từ trên nóc nhà hạ xuống, khẽ lắc đầu với Bách Lý Lạc Trần: “Không
tìm thấy.”
Bách Lý Đông Quân rút mũi châm ngọc trên: “Mũi châm này...”
“Tiểu tình nhân của ngươi?” Tư Không Trường Phong trêu ghẹo: “Mới một
năm không gặp, sao thấy một mũi châm quen đường cũng thấy quen mắt
vậy?”
Bách Lý Đông Quân không để ý tới hắn, chỉ cất mũi châm vào trong ngực.
“Đi thôi, sau sẽ có người thông báo cho quận trưởng nơi này, không cần
quan tâm tới chỗ này. Nhưng phải làm phiên Trần Hổ tiên sinh ở lại đây,
trông chừng đám sát thủ này.” Tiêu Nhược Phong quay đầu lại nhìn tám tên
sát thủ Ám Hà còn sót lại.
Trần Hổ mỉm cười: “Không có thời gian, ta giết chúng luôn đây.”
Đột nhiên một loạt tiếng leng keng vang lên, đám người vội vã quay đầu,
phát hiện một nam tử cao gầy đội nón che cầm cây thiền trượng dài đi tới.
Trên thiền trượng là từng cái vòng vàng, đung đưa theo gió.
Tất cả mọi người nín thở, cánh tay bất giác đặt lên vũ khí.
Nam tử khẽ mỉm cười, cắm thiền trượng xuống đất, Hắn cúi người vuốt đôi
mắt còn chưa nhắm lại của Tạ tam gia: “Rõa kém!”
Bách Lý Đông Quân cách hắn gần nhất, lúc này đầu đã đầy mồ hôi, thậm
chí tay cầm kiếm không khống chế nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997523/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.