“Thật không ngờ chỉ hai năm ngắn ngủi mà đã tới Thiên Khải ba lần.” Bách
Lý Đông Quân nhận cây quạt xếp từ tay Nam Cung Xuân Thủy, ngồi trên
ngựa khoan thai vung vẩy, giọng nói cũng đầy vẻ ‘xuân phong đắc ý’.
“Ta từng có một người bạn, cũng từng tới Thiên Khải ba lần. Một người một
kiếm xông vào thành, ba ngàn thiết kỵ cũng không cản nổi.”
“Hắn xông vào thành làm gì, cũng cướp dâu à?”
“Lần đầu là uống rượu say, đánh cược với ta. Lần thứ hai là người bạn của
hắn mất, là lỗi của hoàng đế, nên hắn muốn giết hoàng đế. Lần thứ ba, là
để cứu ta.”
“Cái vụ giết hoàng đế ghê nha, có thành công không?”
“Không, nhưng ta biết lúc đó hắn có cơ hội, chỉ là tự hắn bỏ qua. Cho nên
trước khi đi hắn để lại một vết kiếm trên cửa Chu Tước.” Nam tử trong xe
ngựa cười nói.
“Thật muốn thấy vết kiếm ấy.” Tư Không Trường Phong thúc ngựa đi bên
cạnh Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.
“Không thấy được đâu. Thời gian đổi dời, triều đại cũng thay, không còn ai
nhớ kiếm của hắn. Nhưng mọi người vẫn nhớ bài thơ của hắn - Mười bước
giết một người, ngàn dặm không lưu dấu. Xong chuyện phủi áo ra đi,
không để ý công danh gì!”
Trong xe ngựa bỗng có một luồng sát khí khó hiểu.
Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong âm thầm run rẩy, biết bằng
hữu mà sư phụ nói chính là Thi Kiếm Tiên danh chấn thiên hạ. Nghe nói vị
Thi Kiếm Tiên đó say rượu nhảy xuống nước bắt cái bóng của mặt trăng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997525/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.