Tiêu Nhược Phong thu kiếm đi tới bên cạnh xe ngựa, hạ giọng nói: “Đã
quấy nhiễu hầu gia rồi.”
Bách Lý Lạc Trần giọng điệu bình tĩnh: “Đối phương là ai?”
“Là sát thủ của Ám Hà.” Tiêu Nhược Phong trả lời.
“Ám Hà, ta từng nghe cái tên này rồi.” Bách Lý Lạc Trần lạnh nhạt nói.
Trong xe ngựa, rốt cuộc sắc mặt những người khác cũng có biến hóa.
Thiếu niên cầm kiếm điển trai rốt cuộc cũng nôn hết máu tụ trung ngực, lau
vết máu trên khóe miệng: “Kiếm thuật của người vừa rồi... ta chỉ đỡ được
một kiếm.”
“Một kiếm là đủ rồi.” Bách Lý Lạc Trần vỗ vai hắn: “Đôi khi sinh tử chỉ là
chuyện một kiếm.”
“Hầu gia nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi thu xếp chuyện tiếp theo.” Tiêu Nhược
Phong nói.
“Lang Gia Vương điện hạ.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên nói.
“Hầu gia có chuyện gì?” Tiêu Nhược Phong dừng bước.
“Những người này là lính của ngươi à?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.
“Coi như vậy. Từ khi bọn họ gia nhập Kim Ngô Vệ, đã được ta lựa chọn bồi
dưỡng.” Tiêu Nhược Phong trả lời.
“Không tệ, có tên không?”
“Hổ Bí Lang.”
“Được.”
Lúc này Tiêu Nhược Phong mới bắt đầu quan sát chiến trường, phát hiện
sau trận hỗn chiến vừa rồi, mười mấy sát thủ phe địch vẫn mang đi một vài
sinh mệnh của Kim Ngô Vệ. Một số người đang thu dọn thi thể, không ít
người lau nước mắt. Đám Kim Ngô Vệ bình thường coi đây là một chuyến
đi bình thường không có gì khó khăn, không ngờ chỉ trong thời gian một
nén hương mà lại phải đi qua lằn ranh sinh tử.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997516/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.