Bầu trời vừa lộ ra chút ánh trắng, đội ngũ Kim Ngô Vệ khổng lồ đã nhổ trại
xuất phát.
Cầm đầu là hai phó tướng một trẻ một già, ánh mắt phó tướng trẻ tuổi đã
thay đổi.
“Điện hạ nói gì với ngươi, sao ta cảm thấy chỉ sau một đêm mà ngươi có vẻ
tràn ngập... đấu chí?”
“Không.” Phó tướng trẻ tuổi hung hăng vung roi ngựa: “Ta chỉ cảm thấy
điện hạ nói đúng, chuyện đã tới nước này, sống sót mới là quan trọng
nhất.”
Trên ngọn núi xa xa, lão già khôi ngô cầm đao ánh mắt lạnh lùng.
“Có đuổi theo không?”
“Phái mười đệ tử Tạ gia bám theo, thi thoảng quấy nhiễu một chút là được
rồi.”
“Sau khi qua Long An quận là chỉ có đường lớn, không tiện ra tay.”
“Vậy thì ra tay tại Long An quận, nhưng đừng ra tay với đám người này.”
“Ý của tam gia là sao?”
“Tô gia ỷ vào đại gia trưởng họ Tô, mấy năm nay quá kiêu ngạo, không để
Tạ gia chúng ta trong mắt, cũng không để Mộ gia trong mắt.” Lão già cao
to quay người, một nam tử mặc đồ trắng từ trên xuống dưới, sắc mặt tái
nhợt, thân hình gầy gò, đột nhiên xuất hiện tại đó. Nam tử kia xuất hiện rất
đột ngột, toàn thân toát ra khí tức âm u quỷ dị khiến người ta không thoải
mái.
“Tạ tam gia, đêm qua nhân lúc chôn thi thể, có bảy người đã lặng lẽ rời đội
ngũ.” Giọng nói của nam tử kia trầm trầm.
Nam tử bên cạnh lão già khôi ngô híp mắt: “Mộ gia, Mộ Âm Chân.”
“Âm Chân là cao thủ truy tung giỏi nhất Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997517/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.