Phó tướng tên Tạ Đức định đi tới báo cáo chuyện kỳ lạ này cho Lang Gia
Vương, nhưng ngay khi hắn mới đi được một bước, Tiêu Nhược Phong đột
nhiên đặt tay lên trường kiếm bên hông, quát lớn: “Toàn quân đề phòng!”
Trong năm trăm Kim Ngô Vệ có ít nhất bốn trăm người đồng thời rút đao,
mỗi người hai thanh, ánh đao lấp lóe.
Mấy chục người còn lại ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng không đợi bọn họ phản ứng lại.
Trong rừng cây hai bên bỗng vang lên tiếng ‘xào xạc’, hơn mười kiếm khách
áo đen nhảy từ trong đó ra, lao vào đám người. Kiếm quang lạnh lẽo, có
người lập tức bị thương gục xuống, Kim Ngô Vệ còn lại lập tức vung đao
đón đỡ.
“Vương... vương gia.” Giọng nói của Tạ Đức run rẩy.
“Nắm chặt đao vào, đừng để bị giết. Tuy ta biết Kim Ngô Vệ các ngươi đều
là loại kém cỏi, nhưng đã là nam nhi quân ngũ Bắc Ly, không nên bỏ mạng
tại đây!” Tiêu Nhược Phong như hoàn toàn không hề kinh ngạc trước vụ tập
kích này, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn người trẻ tuổi đột ngột xuất hiện trong
làn sương mù.
Người trẻ tuổi vuốt ve ria mép, mỉm cười nói: “Xem ra ngươi không ngạc
nhiên khi thấy chúng ta!”
Tiêu Nhược Phong hơi cúi người: “Ta đã nghe danh các ngươi, Ám Hà.”
Người trẻ tuổi xoay ngón tay, một lưỡi dao đã xuất hiện trong tay hắn, khóe
miệng hắn nhếch lên: “Tô gia, Tống Táng Sư.”
“Tống Táng Sư? Vậy chắc đồng bọn của ngươi cũng tới.” Tiêu Nhược Phong
nheo mắt lại.
Một người trẻ tuổi che dù đi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997515/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.