“Ngươi nói có phải mấy lão già phát điên rồi không, yêu cầu như vậy mà
cũng dám nhận?” Một người trẻ tuổi để ria mép đi tới, vuốt ve lưỡi dao
trong tay, ánh mắt đầy suy tư.
Bên cạnh là một nam tử cầm dù, dung mạo của nam tử kia khá tuấn tú, ánh
mắt lạnh lẽo thấu xương, không để ria mép.
Gã ria mép thu dao, vuốt ve chòm râu, con mắt híp lại: “Ngươi không để ý
à? Lần này chúng ta phải giết Bách Lý Lạc Trần đấy, đây là Trấn Tây Hầu
danh chấn thiên hạ, năm xưa ngay cả lão già kia cũng cực kỳ bái phục.”
“Ngươi sai rồi.” Nam tử cõng dù dừng bước, lấy từ trong lòng ra một tờ
giấy, mở ra đọc lướt qua: “Người mà bên trên bảo chúng ta giết không chỉ
có Bách Lý Lạc Trần, còn có Tiêu Nhược Phong.”
Gã ria mép mỉm cười: “Ta nhớ hắn, tiểu tiên sinh của Học Đường.”
Nam tử đeo dù thu hồi tờ giấy, bổ sung một câu: “Bắc Ly Lang Gia Vương.”
“Chán ngắt, hợp tác với người như ngươi, tuy hoàn thành nhiệm vụ nhanh
đấy, nhưng rõ là chán ngắt.” Gã ria mép duỗi lưng một cái.
Hai người đi tới bên rìa núi, cúi người nhìn xuống.
Đội ngũ Kim Ngô Vệ mênh mông cuồn cuộn đang hộ tống một chiếc xe
ngựa phóng nhanh về phía trước.
Gã ria mép xoay tay phải, con dao hiện lên giữa ngón tay, xoay tròn. Hắn
đột nhiên dừng tay, chỉ vào kỵ sĩ mặc giáp nhẹ đi đầu: “Tiêu Nhược Phong!”
“Hắn là mấu chốt trong chuyện này. Đầu tiên chúng ta phái mười hai kiếm
khách Tô gia phá tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997514/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.