“Tối nay trăng thật sáng, rất thích hợp để uống rượu.”
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, rót một chén rượu rồi
đưa cho Vương Nguyệt.
“Cũng thích hợp để ly biệt.”
Y nhẹ nhàng nói thêm một câu.
Vương Nguyệt giơ chén rượu lên, uống một ngụm, như đang suy nghĩ.
“Vương Nguyệt, tuy không nỡ, nhưng đã đến lúc cáo biệt rồi.” Bách Lý
Đông Quân uống một ngụm, giọng nói đầy ý lạnh.
Vương Nguyệt đặt chén rượu xuống, thần sắc không đổi: “Thời hạn hai năm
còn chưa tới, vì sao lại cáo biệt?”
“Lần trước cha tới chỗ này, ta và cha đã tán gẫu vài câu.” Bách Lý Đông
Quân mỉm cười: “Ta hỏi thăm cha mấy câu, quả nhiên cha không biết gì về
ngươi. Ngươi tới đây vốn không phải là ý của cha ta.”
Vương Nguyệt mỉm cười: “Ngươi phát hiện từ lúc đó cơ à?”
“Thật ra ta đã phát hiện từ lâu rồi. Ngươi không giấu kỹ.” Bách Lý Đông
Quân mỉm cười.
Gương mặt Vương Nguyệt cũng nở nụ cười thản nhiên: “Vậy vì sao không
vạch trần ta?”
Bách Lý Đông Quân thở dài, lại uống một chén: “Không muốn làm cô đau
lòng.”
Vương Nguyệt sững sờ: “Ngươi nói cái gì?”
Bách Lý Đông Quân nói tiếp: “Ta biết trong Càn Đông Thành có không ít
người thầm thương trộm nhớ ta, muốn tiếp cận ta. Cô đã có thể lẻn qua
canh phòng tầng tầng lớp lớp tới đây, chắc cũng phải trả giá không nhỏ.
Ngày ngày cô nghiêm túc dạy ta đánh đàn, trò chuyện cùng ta, cũng coi
như giúp ta bớt tịch mịch trong khoảng sân hẻo lánh này. Cô rất tốt, nhưng
ta vẫn phải nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997512/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.