Bách Lý Thành Phong và tất cả binh sĩ trong phủ cầm đao đứng ngoài sân,
bọn họ mặc áo giáp, ánh mắt sáng như đuốc, trường đao còn sáng bóng
hơn cả bông tuyết.
Phá Phong Quân, Phá Phong đao, xưa nay luôn nổi tiếng mạnh mẽ, chỉ cần
Bách Lý Lạc Trần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ nâng đao lao tới, bất luận đối
phương là Lang Gia Vương, Kim Ngô Vệ gì đó, chỉ là chuyện nâng đao hạ
đao mà thôi.
Sau khi giết sạch, bọn họ sẽ nâng quân kỳ của Bách Lý gia, Phá Phong quân
đông tiến, nhắm thẳng Thiên Khải Thành. Thắng thì Bắc Ly họ Bách Lý, thua
thì da ngựa bọc thây, đơn giản, thô bạo, trực tiếp, hệt như Sát Thần - Bách
Lý Lạc Trần năm xưa, cũng hệt như đội quân Bắc Ly khiến người khác sợ hãi
nhất - Phá Phong Quân.
Bách Lý Lạc Trần đẩy cửa bước ra, mặc một bộ trường bào màu đỏ.
Bách Lý Thành Phong cắm đao xuống dưới đất, quỳ một chân xuống, hàng
trăm binh sĩ sau lưng đồng thời quỳ xống.
Tiếng áo giáp ma sát với nhau vang lên chỉnh tề trong sân.
Nếu lúc đi ra Bách Lý Lạc Trần mặc một bộ giáp trong quân ngũ, Bách Lý
Thành Phong đã lập tức cầm đao lao tới. Thế nhưng, Bách Lý Lạc Trần chỉ
mặc trường bào.
“Phụ thân, người định tới Thiên Khải Thành thật sao?” Bách Lý Thành Phong
hạ giọng hỏi.
Bách Lý Lạc Trần thở dài: “Người sống trên đời này, bất đắc dĩ biết bao.”
“Phụ thân, người già rồi.” Bách Lý Thành Phong vẫn cúi đầu.
Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang: “Ồ? Ta già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997511/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.