Một con chim bay vào trong sân.
Bách Lý Đông Quân vứt ít gạo ăn thừa buổi trưa xuống đất, chim chóc cúi
đầu mổ.
Vương Nguyệt ngồi trong phòng, vuốt ve dây đàn nhìn cảnh tượng trước
mắt.
Hôm nay Bách Lý Đông Quân có vẻ không vui.
“Có tâm sự gì à?” Vương Nguyệt hỏi.
Bách Lý Đông Quân thở dài: “Đúng vậy. Ta nghĩ đến chuyện trên đời này có
nhiều cô gái mến ta như vậy, nhưng ta chỉ yêu có một người, thấy tiếc thay
cho những cô gái khác a.”
Vương Nguyệt nghe xong đầu tiên sửng sốt, sau đó uống một ngụm nước,
phun thẳng xuống đất.
“Ngươi làm vậy là sao?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Nếu chỉ mình ta thì chỉ cần nhổ tí nước là được, nhưng ngươi nói nhiều cô
gái thì ta cũng đại diện cho nhiều cô gái nhổ một cái, nói một tiếng - xì.”
Vương Nguyệt cười lạnh nói.
Bách Lý Đông Quân cười ‘ha ha’ mấy tiếng, sau đó đột nhiên nói: “Vương
Nguyệt, xung quanh cô có ai đột nhiên thay đổi không?”
“Thay đổi cái gì? Đột nhiên thích ngươi?” Vương Nguyệt không nhịn được
châm chọc.
Bách Lý Đông Quân lại không đùa bỡn, nói rất chân thành: “Ta có một
người bạn, từng là người ta rất kính trọng. Tuy hắn sinh ra trong triều đình
nhưng lại có phong thái hiệp khách giang hồ. Hắn rất tỉnh táo, có thể dựng
kế hoạch từ xa ngàn dặm, giúp hảo hữu của mình vượt qua thời khắc gian
nan nhất. Thế nhưng có một ngày, ta đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ.
Một người bạn khác của ta, bị cướp mất người trong lòng, người kia không
chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997510/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.