Sau khi Bách Lý Thành Phong rời khỏi, Bách Lý Đông Quân ngồi trên băng
ghế đá trong sân, rót cho mình một chén nước, cứ thế chậm rãi ngồi uống.
Sau khi uống xong chén nước, Vương Nguyệt cũng vừa vặn đi từ trong
phòng ra, đổi cái khăn che mặt mới. Cô hỏi: “Vừa rồi có người đến à?”
“Ừ.” Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Cha ta vừa tới.”
“Ông ấy nói gì với ngươi?” Vương Nguyệt tùy ý hỏi thăm.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười; “Không hỏi gì cả, chỉ thăm dò võ công hiện
giờ của ta. Hắn nói Cầm Trung Kiếm là võ công không tệ, nhưng ta còn cần
luyện tập nhiều hơn.”
Vương Nguyệt ‘à’ một tiếng: “Không nói gì khác à?”
“Không. Có gì để nói với hắn ta đâu.” Bách Lý Đông Quân xua tay: “Tiếp tục
giúp ta luyện Cầm Trung Kiếm kia đi.”
Vương Nguyệt mỉm cười: “Luyện Cầm Trung Kiếm cũng được, nhưng ngươi
phải luyện đánh đàn trước đã. Mười bài, không được đánh sai bài nào đâu
đấu.”
“Chậc, một năm sau gặp lại, có phải các bằng hữu của ta ai cũng có võ
nghệ siêu quần, mà chỉ có ta là học được mỗi đánh đàn không?” Bách Lý
Đông Quân thở dài.
Vương Nguyệt giơ quyển cầm phổ trong tay lên gõ nhẹ lên đầu Bách Lý
Đông Quân: “Thế nào là học được mỗi đánh đán, phải là không ngờ lại học
được đánh đàn mới đúng!”
Bách Lý Đông Quân híp mắt: “Được được!”
Bên bờ Ly Hải.
Một thiếu niên áo vài giơ trường thương.
Trên trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
Trên Ly Hải, sóng lớn dâng trào, xung quanh không một bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997505/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.