“Chuẩn bị xong chưa?” Vương Nguyệt hô to với Bách Lý Đông Quân ở trong
phòng.
Bách Lý Đông Quân đặt tay lên dây đàn, chuẩn bị chơi lớn.
“Tới đây.” Vương Nguyệt cầm đống lá rụng ném lên không trung.
Bách Lý Đông Quân giơ tay gẩy nhẹ, là một điệu nhạc nhẹ nhàng uyển
chuyển, xem ra trong thời gian một năm này, kỹ thuật đánh đàn của y đã
tiến bộ rất lớn. Nhưng quan trọng nhất không phải tiếng đàn. Nếu ai tinh
mắt có thể thấy theo tiếng đàn vang lên, trong không khí có luồng khí kình
vô hình đang nhanh chóng dao động.
“Keng” một tiếng, Bách Lý Đông Quân đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Sao
rồi?”
Vương Nguyệt nhặt đống lá dưới đất lên cười nói: “Tổng cộng ba mươi hai
chiếc, tất cả đều bị chặt đứt.
Bách Lý Đông Quân hài lòng gật đầu, nhưng con mắt đột nhiên trợn tròn.
Khăn che mặt màu trắng của Vương Nguyệt đột nhiên xuất hiện một vết
rách, Vương Nguyệt ngẩng đầu lên, nửa tấm khăn che mặt cứ thế rơi
xuống.
Khi nhàn hạ, Bách Lý Đông Quân từng nghe một số tiểu thuyết về tài tử giai
nhân trong quán trà, lúc này khăn che mặt của cô gái rơi xuống, thường sẽ
là một gương mặt khuynh quốc khuynh thành, sau đó nam nhân kia vừa
thấy đã yêu, cả đời không quên được. Nhưng...
Vương Nguyệt có cặp mắt to sáng sủa linh động, nhưng chỉ được mỗi đôi
mắt... Mũi và miệng đều rất bình thường, không có gì lạ, gương mặt còn có
một số sẹo mụn nhỏ, có thể nói tướng mạo rất bình thường.
“Vương cô nương, mặt của cô..” Bách Lý Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997504/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.