Lạc Thanh Dương nhìn Tiêu Vũ được đặt trong nôi, Tiêu Vũ không kêu khóc,
chỉ mở to hai mắt nhìn vị sư bá trước mặt. Dịch Văn Quân nằm trên giường
trong nhà, ngửa đầu không biết đang nghĩ gì.
Hai người cứ thế ở yên tại chỗ, hệt như cách bọn họ ở cạnh nhau rất nhiều
ngày tháng trước đây.
Các thị nữ lại lấy làm lạ, như lại cảm thấy hài hòa tới khó hiểu, không ai lên
tiếng, lặng lẽ đứng một bên.
Mãi tới khi mặt trời ngả đằng tây, Lạc Thanh Dương mới đứng dậy: “Ta phải
về cung.”
Dịch Văn Quân hỏi: “Bao giờ sư huynh lại tới?”
“Ta không nói chính xác được, hiếm hoi lắm hoàng đế bệ hạ mới cho nghỉ
một ngày, e rằng lần tiếp theo sẽ phải đợi khá lâu.” Lạc Thanh Dương lạnh
lùng nói.
Dịch Văn Quân cũng gật nhẹ đầu một cái: “Ta hiểu rồi.”
Lạc Thanh Dương quay đầu lại, đột nhiên thân thể chấn động, hắn cúi
người, đặt tay lên chuôi kiếm.
Sát khí bùng lên.
Thị nữ trong phòng ồ lên, lui lại phía sau, bọn họ không rõ vì sao vị phó đô
thống cấm quân trông rất nho nhã này lại đột nhiên động võ.
Tiêu Vũ trong nôi đột nhiên khóc ré lên.
Cửa phòng bật mở, bốn người áo tím đang đứng trước cửa.
“Các ngươi là ai?” Lạc Thanh Dương nghiêm nghị hỏi.
Người áo tím cầm đầu nói: “Tại hạ Tân Nguyệt Hàn, chúng ta được chủ
nhân Diệp Đỉnh Chi phái tới cứu Diệp cô nương.”
“Diệp Đỉnh Chi!” Dịch Văn Quân giật mình, nhảy từ trên giường xuống, xóc
màn che lên, từ trong phòng đi ra.
“Hắn ở đâu?” Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997503/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.