“Phù, rốt cuộc cũng giải quyết.” Diệp Đỉnh Chi lau mồ hôi trên trán, nhìn
căn nhà cỏ vừa dựng xong, nở nụ cười hiếm thấy trong một năm qua.
Tiểu hòa thượng Vô Thiền đang ngồi bên cạnh cọc gỗ ăn mứt quả: “Diệp
đại ca nghe đệ nói này, bỏ nhiều công sức như vậy làm gì? Cứ đến ở trong
Hàn Sơn tự chẳng hơn à? Sư phụ nói, gian thiền phòng phía đông lưu lại
cho huynh, huynh có thể lén lút uống rượu nhưng không được ăn thịt, sư
phụ coi như không thấy.”
Hai người bên nhau đã hơn một năm, Vô Thiền cũng coi như hiểu rõ tính
cách của vị đại ca này như lòng bàn tay, tuy sắc mặt luôn lạnh lùng nhưng
thật ra dễ nói chuyện hơn bất cứ ai, có làm gì cũng không tức giận, chỉ có
điều đôi lúc luyện công quá đà lại hủy cả nhà đi.
“Ta ở đây là được rồi.” Diệp Đỉnh Chi nhanh chóng ngưng cười, lạnh lùng
nói.
“Ài, ở một mình cô đơn lắm.” Vô Thiền thở dài.
Diệp Đỉnh Chi liếc mắt nhìn cậu: “Thế còn hơn ở cùng với một đám hòa
thượng.”
“Đệ hiểu rồi. Diệp đa ca, có phải mỗi tối huynh lén lút dẫn cô nương nào về
đây không? Thế thì đúng thôi, vào trong chùa thì không tiện, không được
dẫn cô nương vào.” Vô Thiền vỗ đầu.
Diệp Đỉnh Chi thản nhiên nói: “Thế mà ngươi cũng đoán được.” Sau khi nói
xong hắn quay đầu lại, nhìn chiếc xe ngựa đột nhiên đỗ tại đó, chạm nhẹ
tay lên chuôi kiếm, nhưng thấy người cầm roi ngựa là lại buông ra.
Vô Thiền liếm mứt quả: “Diệp đại ca có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997506/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.