“Định!” Một lão tăng mặc tăng bào màu vàng từ trên trời giáng xuống,
giang hai tay, đột nhiên đè xuống.
Ảo ảnh Bàn Nhược Tâm Chung khổng lồ hiện lên, bao phủ lấy Diệp Đỉnh
Chi.
Lão tăng hạ giọng tụng niệm kinh văn, trên tâm chung cũng có kinh văn
màu vàng lấp lóe.
Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi từ từ chuyển từ màu tím thành màu mắt bình
thường, kiếm trong tay đột nhiên cắm xuống đất, cuồng phong nổi lên, phá
tan tâm chung.
Vong Ưu đại sư chắp tay trước ngực, khẽ niệm Phật: “Diệp thí chủ tâm ma
khó trừ, vì sao không từ bỏ Ma Tiên Kiếm này?”
“Tâm ma của ta là vì Ma Tiên Kiếm à?” Diệp Đỉnh Chi hỏi ngược lại.
Vong Ưu đại sư khẽ lắc đầu, không trả lời.
Diệp Đỉnh Chi nhắm mắt, hồi tưởng lại chiêu kiếm cuối cùng của sư phụ Vũ
Sinh Ma khi còn sống, kiếm đầu tiên khi trở lại Nam Quyết.
Kiếm đó, vốn dĩ Vũ Sinh Ma không muốn cho hắn thấy, nhưng cuối cùng
hắn vẫn thấy.
Kiếm đó là chiêu kiếm buông lỏng tâm ma trong lòng, buông bỏ chấp
niệm. Tuy rằng không còn ma ý nhưng lại tràn ngập tử ý, là chiêu kiếm chỉ
đánh ra được khi liều chết.
Sinh tại ma, cho nên tuyệt thế.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc cuối cùng.
Nếu mình không thể cứu nàng, từ nay cả hai ngăn cách, vậy chiêu kiếm liều
mạng này có thể giúp nàng một mình du lịch trong thế gian không? Vừa rồi Diệp Đỉnh Chi đang thử luyện tập kiếm này, khiến cho khí tức trong
cơ thể không thể khống chế được. Giờ phút này hắn đã ổn định hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997499/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.