“Nếu công tử đã biết đánh đàn, chắc cũng đọc được nhạc phổ?”
“Nhạc phổ là gì?”
“Công tử không biết nhạc phổ là gì, thế thì làm sao đàn được?”
“Đương nhiên là theo hứng thú, nhấc tay là thành giai điệu.”
“Giai điệu cái gì chứ, đó gọi là làm bừa.”
“Ngươi không hiểu đâu!”
“Tiểu nữ cái khác thì không hiểu, chứ âm luật thì biết không ít đâu. Công tử
là người tập võ, chắc chắn cũng biết kiếm có kiếm chiêu, đao có đao pháp,
thương có thương quyết. Thế thì đàn cầm, đương nhiên cũng có cầm phổ.”
“Ngươi đúng là phiền phức, ngươi đã nghe ta đánh đàn bao giờ chưa mà
dám lên giọng như vậy?”
“Mấy hôm trước ta ở quán trọ Lạc Xuyên lân cận, may mắn được nghe.”
“Ra sao?”
“Hôm ta vào ở quán trọ Lạc Xuyên, trong quán đã đầy phòng, chỉ có một
gian trống. Khi ta ra khỏi quán trọ, khách khứa đã trống rỗng không còn
một ai, công tử có biết vì sao không?”
“Quán trọ có người chết?”
“Không, là công tử đánh đàn quá khó nghe, khiến người ta sợ quá chạy hết.
Chủ quán trọ vốn định báo lên quan phủ, nhưng thấy nơi này có trọng binh
trấn thủ, các binh sĩ kia còn đứng im chịu đựng, chắc nơi này có người rất
quan trọng, đành phải cắn răng nuốt vào trong bụng.”
Bách Lý Đông Quân nhìn vào mắt cô gái áo trắng, cô gái áo trắng cũng nhìn
lại Bách Lý Đông Quân.
Lời nói có thể lừa gạt, nhưng ánh mắt khó mà lừa gạt.
Ánh mắt của cô gái áo trắng chỉ để lộ mấy chữ - tuyệt đối không nói dối.
Bách Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997497/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.