Lại một ngày trôi qua.
Bách Lý Đông Quân vẫn nằm đó phơi nắng.
Trên cây cổ cầm đã phủ một lớp bụi, đao kiếm gì đó cũng bị cắm dưới đất
phơi nắng cùng y.
Cuộc sống chán ngắt như vậy đến lúc nào mới kết thúc.
Ngay lúc này, cánh cửa bị gõ vang.
Từ khi y bị cấm túc tới giờ, ngoài mỗi ngày cứ tới giờ là có đồ ăn được đưa
vào theo cửa nhỏ, bao lâu nay chưa có ai tới tìm y. Bách Lý Đông Quân lập
tức ngẩng đầu cảnh giác: “Ai vậy?”
“Nghe giọng nói của ngươi, chắc vừa mới ngủ trưa dậy?” Ngoài phòng
vang lên tiếng cười lạnh chế nhạo.
“Bách Lý Thành Phong!” Bách Lý Đông Quân lập tức nhảy từ dưới đất lên:
“Ngươi còn mặt mũi tới gặp ta à?”
Bách Lý Thành Phong hừ lạnh: “Ta đang hiếu kỳ lần này ngươi không kêu tới
một tiếng, ngoan ngoãn tới đây chịu phạt, rốt cuộc là nghĩ thông suốt hay
định dỗi với ta. Giờ nhìn lại, cả hai đều không phải, hóa ra ngươi tìm chỗ để
lười biếng thôi.”
“Ai lười biếng? Ta ở trong này luyện đàn luyện kiếm. Có giỏi thì ngươi vào
đâu, hai ta đấu thử.” Bách Lý Đông Quân rút Bất Nhiễm Trần dưới đất lên.
Bách Lý Thành Phong khẽ cau mày: “Luyện đàn?”
Các binh sĩ bên cạnh ai nấy cười khổ, nghĩ thầm khó khắn lắm mới được
mấy hôm bình yên, thế tử gia ngàn vạn lần đừng đui mù, bảo tiểu công tử
biểu diễn một khúc nghe thử. Cũng may Bách Lý Thành Phong không có
hứng làm vậy, chỉ nói với vẻ khinh thường: “Chuyện học đàn một là ngươi
không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997496/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.