Càn Đông Thành.
Sau hơn nửa năm, Bách Lý Đông Quân mới lại bước vào khoảng sân kia.
Cánh cửa phía sau nhanh chóng đóng lại, tiếng xiềng xích vang lên. Bách Lý
Đông Quân coi như không nghe thấy, chỉ nhìn gốc cây khô héo trong sân.
Khi còn bé y thích nhất là uống rượu say nằm dưới tán cây, ngửi hương hoa
ngủ gà ngủ gật. Có lúc nó là cây hoa đào, có lúc nó lại là cây hoa lê, còn có
một số thời khắc nó lại là hoa quế, tất cả theo sở thích của sư phụ. Nhưng
Nho Tiên Cổ Trần đã không còn, cho nên hóa thành hình dạng bình thường
nhất.
Quốc thụ của Tây Sở, Phượng Hoàng Đồng.
“Phượng Hoàng, không phải ngô đồng thì không đậu.” Bách Lý Đông Quân
vuốt ve gốc cây,hạ giọng nói: “Sư phụ, con về rồi đây.”
Đương nhiên không có ai đáp lời y.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, lấy từ trong nhà ra một cái xẻng nhỏ, bắt
đầu đào mặt đất dưới tán cây, nhanh chóng đào ra một cái hố nhỏ, trong
hố cất hai vò rượu. Bách Lý Đông Quân giơ tay nhấc một vò lên, trên vò
rượu kia có ghi chữ - Chuyển Mộng Sinh.
“Sư phụ, ngài nói con phải đợi lúc lớn mới được uống vò rượu này.” Bách Lý
Đông Quân mở nắp bình, mùi rượu lập tức tỏa khắp sân. Y đột nhiên hít
một cái: “Trên đường về con đã tròn mười tám, đã uống được chưa?”
Cũng không có ai đáp lời y.
Bách Lý Đông Quân buông vò rượu xuống, đi về phòng, lấy ra hai cái chén,
rót cho mình một chén, lại rót chén khác để ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-nien-bach-ma-tuy-xuan-phong/3997487/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.